DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 5

| 464 lượt xem | Khôi Vũ

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.


Chương 5: Viktor

 

   Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày tôi và Kyra tìm được một trong mười căn phòng bí mật của giáo sư Lista, nhưng ngoài cánh cửa sắt nặng nề mà dường như không thể mở được đó ra thì hai đứa không khám phá thêm gì nữa cả. À không, Kyra đã lấy được một cây bút kì diệu, thứ có thể khiến bất kì ai quên đi toàn bộ sự việc diễn ra trước đó khoảng hai tiếng đồng hồ dựa theo những gì được viết lại... Và Fasmict là kẻ đầu tiên hứng chịu điều này sau những gì đã gây ra. Dạo gần đây, nó gần như không ra đi loanh quanh bắt nạt ai cả, chỉ lầm lì và cau có tại căn phòng kiếng riêng biệt. Kyra đã xóa sạch kí ức của Fasmict trước khi kịp ba hoa điều gì. Nhưng điều khiến nó tỏ ra như vậy là vì hội Bullmastiff được tắm nước nóng giữa đêm khuya vào đêm hôm ấy.

“Ồ, xem ai đang tới kìa.” Dean kêu lên khi Fasmict cùng đám bạn bước qua căn phòng kiếng của chúng tôi.

   Quý tử nhà Faust cố gắng đi nhanh hết mức có thể. Mọi người bật cười khoái chí, dĩ nhiên là không âm thanh nào lọt được qua các phòng kiếng nhưng chỉ nhìn hành động thôi cũng đủ khiến nó muốn tự đào hố chôn mình. Hi vọng Fasmict sẽ như vậy trong một thời gian dài nữa, cũng đáng đời, nhất là sau vụ nó lừa tôi chui vào cái miệng của cây hoa ăn thịt kinh dị hồi nào.

   Giáo sư Liston tỏ ra vô cùng phấn khích sau khi nghe xong câu chuyện về chuyến phiêu lưu nho nhỏ, cũng như việc tìm thấy căn phòng kho báu. Ông cho rằng giây phút trở thành thiên tài của bất kỳ ai đều đến từ sự tình cờ như vậy, nhưng thực tế mà nói với tôi đều là may mắn thì đúng hơn.

   Bất kì học sinh nào của trường WoodWorld cũng đều mong chờ sự kiện diễn ra vào hai hôm nữa - bữa tiệc mở đầu cho dạ hội mùa đông. Theo truyền thống, một vở kịch đậm chất sử thi tình cảm sẽ khai màn cho bữa tiệc được tổ chức vào ngày cuối cùng của tháng 11,  và sau đó toàn bộ các phòng của trường sẽ được trang hoàng bằng đèn chùm cùng những biểu ngữ đặc trưng cho sự sáng tạo của từng lớp. Các gian hàng lộng lẫy sẽ được mở tại khu nghiên cứu sinh học, ngay cả gần bìa rừng cũng được trang trí bằng các quả chuông, kim tuyến rực rỡ. Có lẽ sẽ thật hoàn hảo nếu như tôi lại không tiếp tục vướng vào rắc rối nào khác, Martin muốn tỏ tình với Crystal!

   Nhíu mày chán nản, tôi nói: “Anh biết điều đó là rất khó mà.”

“Vậy anh mới cần sự giúp đỡ của em.” Martin nài nỉ.

“Bằng cách nào?... Crystal sẽ xé xác em ra mất!”

   Giá mà tôi có thể thẳng thừng từ chối anh chàng như Kyra. Cô nàng cho rằng, Martin từ bỏ suy nghĩ ngu ngốc đó đi nếu không muốn cả hai phải khó xử khi đi cùng nhau. Không dễ dàng tí nào, nhất là những ngày gần đây, Crystal chẳng để tôi có cơ hội nhắc tới những vấn đề nào khác, con bé đang tập trung hoàn toàn vào vở kịch. Giờ diễn xuất của Crystal đã tốt hơn rất nhiều và giọng hát thì không tệ cho lắm.

“Mình nghĩ bạn nên ngừng suy nghĩ về chuyện đó đi.” Kyra lên tiếng khi thấy thằng nhóc bên cạnh nằm bò ra bàn trong thư viện.

“Mình đã hứa sẽ giúp.” Tôi đáp. “Mặc dù mình biết sẽ chẳng được gì cả.”

“Chắc chắn là vậy. Cũng dễ hiểu khi Martin thích Crystal. Cô bé xinh quá mà.”

   Cô bạn mỉm cười đáp lại cái nhìn chăm chú của tôi. Điều đó khiến bản thân tự hỏi, hai đứa thì sao? Chúng tôi có thân thiết tới mức đó không? Nếu không thì sẽ ra sao nếu tôi hỏi cô ấy điều đó?

“Kyra…”

   Cô bạn nhíu mày chờ đợi. Nhìn vào đôi mắt mở to của Kyra, có lẽ tôi sẽ hỏi vào lúc khác, ít ra cũng vào một khung cảnh đẹp hơn trong thư viện này, sau buổi kịch của Crystal chẳng hạn.

“… Không có gì.” Tôi trấn an cô bạn và bị cốc nhẹ vào đầu.

 

   Nhà Gristendusd sẽ có một buổi tiệc nho nhỏ. Bố John nói điều này giống như một sự hưởng ứng với lễ hội của trường tôi và chiều ngày mai, buổi kịch của Crystal sẽ được diễn ra. Tôi được phép mời những người bạn của mình. Và cũng như mọi lần, họ luôn tỏ ra phấn khích tới mức hét toáng lên, cho dù đó không phải lần đầu tiên.

“Thật sự là mình vẫn không tin, bạn và cô bé đáng yêu chết người đó là anh em đâu, Zero.” Dean lên tiếng trêu ghẹo.

“Cho xin đi.” Tôi vui vẻ nhún vai đáp lại.

   Đó là một bữa tối thật tuyệt vời.

   Curtis cùng Bee thực sự có năng khiếu trong việc chọc cười mọi người, trong khi đó thì hai thằng còn lại vẫn không rời mắt khỏi Crystal. Như thường lệ, bố John luôn là người mở đầu cho cuộc chiến tại bàn ăn, ông chọn lấy chiếc bánh tráng miệng nhiều màu sắc nhất rồi đứng lên vẻ mặt nghiêm nghị trước khi liệng vô mặt vợ mình và phá ra cười. Tôi bước theo đám con gái đi ra ngoài sân để tránh tham dự vụ này.

“Em ước gì mình có thêm nhiều thời gian hơn nữa để chuẩn bị.” Toàn thân con bé khẽ run lên bần bật mà không phải vì cơn gió vừa khẽ thoảng qua.

“Mọi thứ sẽ rất tuyệt vào ngày mai, anh dám chắc điều đó.” Tôi mỉm cười đáp.

   Kyra đang cố tình bỏ mặc lại hai đứa, bằng cách kéo Jimorel tiến tới xa hơn về phía những khóm hoa hồng Tudor. Đây là cơ hội để thử giúp Martin. Hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi sợ rằng Crystal sẽ sớm quẳng mình xuống hồ thôi.

   Cố gắng để tự nhiên nhất có thể, tôi hỏi: “Em nghĩ sao về anh Martin?”

   Ngập ngừng vài giây ngắn ngủi, Crystal nhíu mày: “Anh Martin? Em cũng không rõ, ít khi nào nói chuyện với ảnh mà.”

“Anh nghĩ rằng chắc chắn sẽ nhiều chàng trai mở lời sau buổi diễn ngày mai. Thật buồn cười nếu Martin cũng nằm trong số đó.”

“Anh đang nói về chuyện gì vậy, Zero?”

“Không, không có gì đâu.” Tôi vội vã lấp liếm vụng về, giông tố đang nổi lên từng chút từng chút một xung quanh và tạo thành những cơn gió lạnh lẽo.

   Crystal ném cái nhìn ngờ vực về phía thằng nhóc bên cạnh rồi bước nhanh về phía hai người kia bỏ tôi lại một mình. Có lẽ không ổn rồi…

 

   Một lát sau, bữa tiệc đã kết thúc cùng căn phòng ngổn ngang bánh kem vương vãi khắp nơi, thậm chí ai đó đã tặng cho bức tranh Thiếu nữ một bộ râu bằng chocolate. Bố mẹ đang đấu với nhau trong phòng tập bởi những lời lẽ khiêu khích và chế giễu nhau của họ vang ra cả ngoài này. Bryan sẽ đưa mọi người về, trừ Kyra, Crystal nói muốn ngủ với cô bạn tối nay. Con bé không quên gửi tặng một cái lườm chết chóc trước khi đóng sầm cánh cửa phòng ngủ lại.

“Chúc ngủ ngon, Kyra!...” Tôi gào lên.

   Ngay lập tức, tiếng Crystal chặn đứng hai đứa lại: “Nếu anh không đi nhanh thì không còn ngủ ngon nữa đâu!”

   Chắc chắn là thế rồi, tôi thở dài bước về phòng của mình để cảm nhận sự dịu mát của cánh đồng thảo nguyên đẹp đẽ đang đợi chờ mỗi đêm. Khẽ nằm xuống tận hưởng âm thanh khủng khiếp từ căn nhà rách của lão Mordin, vài giai điệu nổi bật trong đống hỗn tạp đó nổi bật lên diệu kỳ và sâu lắng.

   Nhưng tôi tự hỏi, từ khi nào họ sử dụng tiếng hét thành một phần của âm nhạc?

   Không, dường như có gì đó khác thường, tiếng la hét ấy ngày càng rõ ràng hơn, âm vực ngân cao và kéo dài thảm thiết. Quyết định bước ra khỏi giường để tìm hiểu, tôi thận trọng tiến tới ban công rồi hướng ánh nhìn về phía căn nhà rách nát cuối đường.

   Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đưa tay lên dụi lại đôi mắt thô bạo để chắc chắn rằng, thân thể đang lăn lộn đau đớn cùng cực phía khoảng sân phía sau căn nhà ấy là thật. Cả khu phố Clander số 7 đang chìm vào giấc ngủ, mà kể cả họ nghe thấy thì chắc chắn chẳng ai quan tâm những gì đang xảy ra xung quanh căn nhà của lão điên này. Không biết bao lâu đã trôi qua nữa, cơn đau dường như đã trôi qua bỏ lại sự tĩnh lặng đến rợn người. Bất chợt, lồng ngực bị ép chặt tàn bạo cùng hình ảnh hai đốm sáng màu nâu nhạt mờ ảo hiện lên trước mắt. Không khí xung quanh dường như bị rút cạn, hai cánh tay trở nên mềm nhũn bất lực khiến tôi ngã ra sau vô tình thoát khỏi sự kìm kẹp đó. Ba chân bốn cẳng nhảy lên giường và chui tọt vào chăn sợ hãi chờ đợi… không còn nghe âm thanh la hét nào nữa, mọi thứ trở lại bình thường như vốn dĩ của nó, hắn đã biến mất…

 

   Đưa tay với lấy đồng hồ báo thức đang réo lên inh ỏi, tôi vội vàng phi vào phòng tắm trước khi mặc quần áo chỉnh tề để xuống phòng ăn. Phong thái điềm đạm có phần bình thản của những người có mặt ở đây cho biết họ cũng quá quen với việc gương mặt của ông bà John đầy các vết tích, sau mỗi buổi tối hôm qua. Một bên tay của mẹ được bó chặt lại dường như nhẹ hơn đôi mắt thâm tím như gấu trúc của bố. Nhưng nó đủ khiến nụ cười trên môi chào đón tôi trở nên kỳ dị.

“Dậy sớm quá ta.” Ngài John lên tiếng trước tiên.

   Sự hồ hởi đó ngay lập tức bị tiếng động mạnh bởi cánh tay đặt xuống đĩa súp lên mặt bàn cắt ngang: “Ăn nè cưng.”

“Ai thắng vậy ạ?” Tôi hỏi luôn.

“Dĩ nhiên là ta rồi.” Ông nhún vai tự hào. Đó là trước khi café đổ hết ra người bởi cú thúc mạnh vào be sườn của mẹ kèm nụ cười hiểm độc.

   Cả hai chỉ quyết định dừng lại vào khoảnh khắc tiếng bước chân nhẹ nhàng đang dần một rõ ràng hơn từ phía cầu thang. Khuôn miệng tôi há hốc đến mức dễ có thể đã làm rơi miếng bánh đang ngậm trong đó. Mái tóc vàng óng ả của Crystal cuộn lại thành từng lọn ôm lấy bờ vai cùng chiếc vòng cổ hình thập tự nhỏ màu lục đầy quý phái trên cổ càng tôn lên làn da trắng ngần. Con bé là một công chúa thực sự trong chiếc váy màu trắng có đính đá quý này.

   Vội vã bước tới để ôm lấy Crystal bằng cánh tay còn lại của mình, cái mà chỉ vừa cách đó mấy giây thôi đang tóm chặt cổ áo ngài John mà kéo lên: “Con đẹp hơn dì của mẹ trước đây nữa!”

   Mỉm cười rạng rỡ trước hành động kéo lại miệng đầy khó khăn của thằng nhóc phía sau, Crystal khẽ nháy mắt một cái.

 

   Bố John muốn tất cả đều tham dự buổi kịch ngày hôm này, thậm chí, ông đích thân lái xe đưa cả đám tới trường. Điều này vô tình tạo nên sự tắc đường nho nhỏ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Crystal, tôi có thể thấy thằng Tryne – con trai nhà Damist đang ba hoa điều gì đó nhiệt tình phía xa. Những lời khen ngợi, ước ao không ngớt không thể che đi sự ẩn ý về thứ sinh vật lạ đang khoác tay cùng con bé. Martin không còn là chính mình được nữa, anh ta hoàn toàn đang đi theo mùi thơm phát ra từ người Crystal, khiến tôi phì cười. Cả đám bị chặn lại bởi anh chàng nào đó khóa trên, hắn ta đẹp mã với mái tóc màu hung gọn gàng.

“Em quả là một nàng công chúa tuyệt vời nhất mà anh từng gặp.”

“Cám ơn và làm ơn tránh đường.” Crystal lạnh lùng đáp lại.

“Anh có thể mời em cùng dự bữa tiệc sắp tới không?”

   Bằng một hành động bất ngờ, đôi môi chuẩn bị chạm vào bàn tay phải đang được nâng lên của con bé biến dạng méo xệch đi trong khoảnh khắc từ cú đấm của Martin. Nở nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt ngấn nước, anh chàng vụng về che đi cánh tay đỏ ửng lên về phía sau.

   Bước theo Crystal vào phía sau hội trường, các ghế đã gần như chật kín người, tôi có thể thấy gia đình của mình, nguyên một màu đen đang đưa mắt tìm kiếm xung quanh.

“Em sẽ không làm được điều này một mình nếu không có anh.”

   Tôi mỉm cười: “Tự tin, và em sẽ tỏa sáng!”

“Anh cũng sẽ cần điều đó đấy, anh trai yêu quý của em.” Crystal ghì chặt cơ thể tôi vào vòng tay con bé.

   Ngay khi rời khỏi đó, một chuyện tồi tệ đã diễn ra, Martin đang bị lôi kéo đầy thô bạo bởi đám bạn quái dị của anh chàng đẹp mã ban nãy về phía khu phòng học cũ. Vội vã gọi cho bố John, ông bắt máy nhưng tiếng hò reo xung quanh hòa cùng tiếng nhạc nhộn nhịp báo hiệu vở kịch đã bắt đầu.

“Đang ở đâu thế bé con? Vở kịch đã bắt đầu rồi đấy.”

“Con cần sự giúp đỡ của bố… Hoặc một ai đó, ngây bây giờ!” Tôi cố gắng gào lên để át đi tiếng ồn bên đó.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh Martin đang kéo tới khu phòng học cũ! Con nghĩ anh ấy gặp rắc rối rồi!”

“Ồ, ta có nghe chuyện đó ban nãy… Nhưng cậu bé có thể chờ tới khi hết vở kịch này.”

“Như vậy thì anh ấy chết mất!”

“Vậy thì con có thể tới giúp nó trong khi đợi chúng ta, chẳng phải con được huấn luyện bởi Victim sao?”

   Nói rồi, ông cúp máy luôn. Tuyệt vời!

   Tìm kiếm sự giúp đỡ trong vô vọng, không một tay bảo vệ nào có mặt quanh đây lúc này, tất cả đã dồn lại vào buổi kịch, không ai muốn bỏ lỡ giây phút nào ở đó cả. Trừ một người… giáo-sư-hắc-ám Aylmer, với cái tính cách lập dị kỳ quái của mình, chắc chắn giờ này ổng đang loanh quanh với mấy thứ đáng sợ trong phòng thí nghiệm. Nhưng nghĩ tới việc gặp giáo sư Aylmer một mình thì đáng sợ chẳng kém gì… nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào khác?

“Martin đâu?” Một giọng nói vang lên phía sau.

   Đó là tên bạn thân của Martin. Thực tế, trông anh ta chẳng khác gì đám kia cho lắm, gương mặt luôn nhăn nhó và ít tóc.

“Martin đâu?” Hắn lập lại câu hỏi lần nữa.

“Martin… anh ấy đang ở khu phòng học cũ...” Tôi thở dốc một cách khó khăn. “… chúng ta phải tìm… Ê, đợi đã. Anh không thể đi một mình được. Bọn chúng rất đông.”

“Cậu ta là bạn tôi.”

   Anh ta điên mất rồi. Tại sao anh ta vẫn đến cứu Martin một mình? Đắn đo, chờ đợi,  và chấp nhận rằng không thể tìm được ai đó giúp đỡ ngay lúc này nữa, tôi nghĩ mình cũng điên nốt mất rồi.

   Thận trọng bước qua những mảng kiếng vỡ nằm rải rác trên nền cỏ, tôi nhận ra hai người họ đang bị bao vây. Trông Martin không ổn chút nào, môi anh bị tét cùng máu đang chảy ra từ vết xước trên mặt. Bản thân anh chàng kia cũng chẳng khá hơn là bao. Chân tôi run lên từng hồi, Martin đang bị đánh đập thê thảm, anh không thể đứng vững được nữa.

“Nhóc?” 

   Thực sự mà nói, thực sự đấy, tôi cũng không biết cái hành động húc đầu vô một tên để nhập giữa vòng vây này là gì nữa. Đây là sự dũng cảm? Hay hành động của một thằng đần?

“Anh ấy cũng là bạn tôi!”

   Và tình hình thì cũng chả thay đổi chút nào, chỉ vài phút sau mặt mũi tôi cũng bắt kịp với hai người họ về khoản te tua. Kẻ đứng đầu của nhóm ra hiệu túm lấy tôi trước tiên. Mái tóc của hắn thật dị hợm, trải dài bờm ngựa cùng những vệt tím loang lổ.

“Mắt xanh… Tóc đen… Mày trông thật quái dị. Tao nghĩ mày cần sửa chút nhan sắc.”

“Mày cũng vậy.” Một giọng nói đáp lại trước khi tôi có thể nhận ra thân hình đang nắm lấy mình ngã vật ra sau.

   Dáng người cao dỏng của bố hiện lên trong đôi mắt xưng húp, tím bầm. Ông xoa đầu tôi trìu mến. Ôm mặt đau đớn, tên thủ lĩnh gào lên ra lệnh tất cả lao tới cùng lúc. Và dĩ nhiên chúng chỉ là những bị bông di động cho ngài thủ lĩnh luyện tập mà thôi.

“Ồ, cậu Viktor, người kế thừa của dòng họ Faust.”

   Mặt mũi sứt sẹo nhưng gương mặt anh ta vẫn giữ được sự đề phòng nhất và lạnh lùng gạt đi cái bắt tay thân thiện từ ngài John: “Đừng tỏ ra quá thân thiện. Tôi biết ông là ai.”

“Dĩ nhiên là cậu biết, vấn đề là không nhất thiết chúng ta phải làm theo những gì của những người đi trước.”

“Có thể, nhưng không phải bây giờ.”

   Viktor lững thững bỏ đi trong im lặng.

   Kyra và Crystal dường như nổi đóa lên khi trông thấy bộ dạng của hai đứa. Nhưng rồi với thái độ im lặng, họ băng các vết thương một cách thô bạo. Martin nhe răng cười ngu ngốc trong khi Crystal bôi thuốc cho anh ta. Ít ra thì có một chút gì đó thành công trong chuyện giúp anh chàng, nhưng đây là lần cuối cùng tôi hi vọng là phải giúp kiểu này.

   Bố mẹ hài lòng với những gì vừa diễn ra. Họ luôn miệng nói rằng sự dũng cảm là điều kiện kiên quyết để trở thành một Thủ lĩnh trong tương lai. Tôi không nghĩ những gì mình vừa làm là dũng cảm nhưng chắc là cũng không phải là ngu ngốc cho lắm. Bố John đã phải giải thích rất nhiều với cô Julie là không có dính dáng gì tới những người trong thế giới ngầm cả. Gương mặt bà tái xanh khi trông thấy con trai mình được băng bó gần như là kín người, cùng một đám đông những kẻ mặc vest đen bên ngoài sân vào cái giờ khuya muộn này. Bố John lịch thiệp từ chối lời mời dùng bữa và hứa rằng sẽ không có bất kỳ chuyện nào tương tự xảy ra lần nữa.

 

   Trên đường trở về khu nhà tại phố Clander số 7, tôi cố gắng quan tâm một cách nhiệt thành bằng nụ cười ngu ngốc trên môi: “Vở kịch đã thành công, phải không?”

   Crystal không đáp, con bé khoanh hai tay trước ngực và hất mặt sang hướng khác.

“Anh xin lỗi vì đã không có mặt ở đó, nhưng anh không thể để anh Martin như vậy được.”

   Crystal vẫn không phản ứng gì cả.

“Bố luôn nói chúng ta phải giúp đỡ người khác mà, phải không?”

“Em nhớ điều đó.” Con bé đáp.

“Vậy tại sao…” Lời nói bị chặn đứng trong cổ họng bởi ánh mắt đột ngột chuyển hướng của Crystal.

“Em giận vì việc anh đã nhận lời giúp Martin.” Con bé nói tiếp.

Tôi á khẩu.

“Em đủ thông minh để nhận ra, Zero ạ. Cũng may cho anh là chưa làm điều gì ngu ngốc.”

“Chuyện hôm nay đã đủ ngu ngốc rồi.”

“Biết thế là tốt.” Gương mặt xinh đẹp của Crystal giãn ra thành một nụ cười rồi vỗ vai thằng nhóc bên cạnh một cái đau điếng. “Coi bộ cũng dũng cảm đấy nhỉ.”

   Tôi nhe răng cười và hỏi lại lần nữa: “Buổi kịch diễn ra tốt đẹp chứ?”

“Có lẽ vậy, em không biết nữa, tiếng hò reo làm em không nghĩ được gì cả.” Con bé nhăn mặt đôi chút khi nhớ lại. “Thằng đóng vai hoàng tử thực sự lố bịch… Nhưng có lẽ em đã hơi quá tay...”

“Hả? Em làm gì cơ?”

“Nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa, tước thanh kiếm của gã dấm dớ ấy và dạy cho bọn cướp một bài học. Đồng thời cảnh cáo hắn rằng đừng có hòng mơ tưởng tới cảnh trao nụ hôn cuối vở kịch, em chỉ chấp nhận hôn vào tay thôi.”

   Bật cười thích thú, tôi nhún vai một cách vô thưởng vô phạt. Crystal khẽ ngả đầu vào vai, mùi thơm thoang thoảng từ người con bé thật dễ chịu… Tiếng ồn ào, ầm ĩ khiến tôi tỉnh lại để nhận ra mình vẫn đang ở trong xe.

“Có một chút rắc rối nhỏ.” Bryan giải thích.

   Crystal vẫn đang ngủ ngon lành, con bé đã có một ngày mệt mỏi. Qua cửa kính, tôi có thể nhận ra gương mặt hằn lên những cảm xúc lẫn lộn của toàn bộ các Thủ lĩnh đứng đầu đang có mặt tại đây.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, Miler đã được xác nhận là bị giết hại.” Người đàn ông với chiếc mũi bị vẹo hẳn sang một bên lên tiếng.

“Tôi thật sự không còn nghi ngờ đó là những tin đồn nhảm nhí, thưa anh John.” Đó là giọng nói nhẹ nhàng pha chút buồn bãi của một quý bà kiểu cổ.

“Tôi biết.” Bố John trấn an. “Nhưng các ngài nghĩ sẽ nói chuyện với cái đầu bình tĩnh và tỉnh táo, hay là chỉ kêu la như con nít ranh ngoài này?”

   Họ im lặng để hướng về phía ông.

“Vào đây, tôi không muốn nói chuyện mà không nhâm nhi rượu ngon.” Người đứng đầu của dòng họ Gristendusd ngừng lại đôi chút và nhìn một lượt trước khi nói tiếp. “Cho dù đó có là chuyện gì nghiêm trọng đi chăng nữa.”

   Tôi có thể thấy rõ sáu vị thủ lĩnh đang lần lượt bước vào trong.

   Họ đã nói về ai đó đã chết. Miler? Có thể là một người quan trọng nào đó chăng? Tôi không thể biết vì bố cũng sẽ không cho phép tôi tham dự những buổi họp mặt các thủ lĩnh vào lúc này… nhưng tôi biết có chuyện gì đó đang vượt ngoài tầm kiểm soát của họ.