DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Bài 4.5: Cách để chữa lành thế giới hiệu quả

| 2891 lượt xem | Lê Hà Thanh Lộc

 
 


Welcome to English Club - Thư viện 100 năm “Thân Tâm Tuệ” của DJC! Tặng Bạn giải pháp Học tiếng Anh kết hợp với Mô hình Phát triển bản thân DJ - Model giúp Nâng cao năng lực:
  1. Nghe Nói Đọc Viết & Dịch tiếng Anh.

  2. Thuyết trình thông qua Modeling “Học theo video mẫu”.

  3. Khai phóng nội lực để Thịnh vượng, Bình An & Hạnh phúc. 

Để tự học hiệu quả, tham khảo các bước sau:

  1. Chọn bài có nội dung phù hợp.

  2. Xem bản dịch song song khi nghe bài học.

  3. Chuẩn bị sổ note lại nội dung ý nghĩa.

Giới thiệu:

  • Đối tượng: Học sinh, sinh viên và người đi làm mong muốn phát triển bản thân

  • Tác giả: Shereese Floyd-Thompson - Nhà phát biểu của TEDx

  • Cộng tác viên dịch: Nguyễn Thị Dạ Thảo

  • DJ Model: #Tôi là ai #Bộ tư duy #Người dám cho đi #Người cân bằng

  • Link tài liệu gốc:  XEM NGAY

  • Link Zalo học tiếng Anh cùng DJ Model: THAM GIA NGAY  

THE SECRET TO HEALING THE WORLD 

CÁCH ĐỂ CHỮA LÀNH THẾ GIỚI HIỆU QUẢ


We are a house divided, black-white, for – against, democrat – republican. Pick your side, but stay in your lane. There used to be a time when we couldn't even sit in this room together. Some would argue we still can't, we seem to be farther apart than ever before in recent months. We've been hit with a health crisis, followed by a heart crisis, and those sequences of events have pushed us even farther apart. Mask – no mask, us – them, black lives matter – all lives matter. During this time have you found yourself saying things like, “I'll just stay in my bubble”, “This has nothing to do with me”, “This is not my problem”? Well, bubbles burst and world problems definitely have a way of expanding.


Chúng ta là một ngôi nhà bị chia rẽ, đen – trắng, thuận – chống, dân chủ - cộng hòa. Hãy chọn phe của mình, nhưng ở yên trong đó. Đã từng có một thời gian chúng ta thậm chí không thể ngồi trong căn phòng này cùng nhau. Có người sẽ bảo rằng vẫn chưa thể, chúng ta có vẻ đang càng cách xa nhau hơn trong những tháng qua. Chúng ta bị tấn công bởi khủng hoảng sức khoẻ, tiếp theo là khủng hoảng tinh thần, và chuỗi sự kiện đó càng đẩy chúng ta ra xa nhau hơn. Khẩu trang – không khẩu trang, chúng ta – bọn họ, sinh mạng người da đen quan trọng – sinh mạng tất cả đều quan trọng. Trong thời điểm này có bao giờ bạn thấy mình nói những câu như “Mình sẽ ở yên trong vỏ ốc”, “Chuyện này không liên quan tới mình”, “Không phải việc của mình” không? Nhưng vỏ ốc sẽ vỡ, và vấn đề thế giới sẽ luôn có cách lan rộng.


I am a “We are the world” Kumbaya girl. Remember Coca-Cola's famous song “I like to teach the world to sing in perfect harmony”? I'm the personification of that, even though I drink Pepsi. I like people to get along. It's easy, it's not messy, it's not complicated. I like you, you like me, what's so hard about that? But even as a Kumbaya girl, I found myself divided choosing a side. 


Tôi là một cô gái “Chúng ta là thế giới”, sống kiểu Kumbaya. Nhớ bài hát nổi tiếng của Coca-Cola “Tôi muốn dạy thế giới hát chan hoà cùng nhau”? Tôi chính là hoá thân của nó, mặc dù tôi uống Pepsi. Tôi muốn mọi người hoà thuận. Dễ mà, không lộn xộn, không phức tạp. Tôi thích bạn, bạn thích tôi, có gì khó đâu? Nhưng mặc dù là một cô gái Kumbaya, tôi vẫn thấy bản thân mình đang chọn đi theo một phe nhất định.


A few years ago, my neighbor flagged me down as I came home from work. He was waiting for me on the grassy knoll of our cul-de-sac. Now, up until this point, he and I had never shared more than a polite wave or a perfunctory head nod. I didn't even know this man's name, but on any given day, you could find him outside, working on his house or his car in his perpetual jeans and gray tank top, complete with the matching sweat stains. But on this day, he motions for me to come closer. “I'm not trying to be funny, I'm not trying to be funny”, he repeats, “I'm gonna put a battle flag in my yard”. Say what now? Oh, he means a confederate flag. At this time, there were growing calls for confederate monuments to come down because a white guy had just killed nine black people in a South Carolina church. “I'm just doing this because the government says that I can't”, he defends. My neighbor said a few more things, but what I heard was “Blah blah blah blah blah”. It's your property, do whatever you want, but thanks for telling me.


Vài năm trước, người hàng xóm vẫy cờ với tôi khi tôi về nhà từ chỗ làm. Anh ta đợi tôi trên mô đất cỏ trên khu phố cụt chỗ chúng tôi. Đến thời điểm đó, tôi và anh ta chưa từng nói gì với nhau và chỉ vẫy tay lịch sự hoặc gật đầu với nhau cho có lệ. Tôi còn chẳng biết tên anh ta, nhưng ngày nào cũng có thể thấy anh ta ngoài trời, sửa nhà hoặc sửa xe hơi trong bộ đồ quần jean và áo ba lỗ xám quen thuộc, cộng thêm những mảng mồ hôi đi kèm. Nhưng ngày đó, anh ta vẫy tay bảo tôi lại gần hơn. “Tôi không có ý gì đâu, tôi không có ý gì đâu” – anh ta lặp lại. “Tôi sẽ cắm một lá cờ chiến lên sân nhà tôi.” Gì cơ? À, ý anh ta là cờ liên minh. Tại thời điểm đó, mọi người đang kêu gọi gỡ bỏ các đài tưởng niệm liên minh xuống, vì có một gã da trắng vừa giết chết 9 người da đen trong một nhà thờ tại South Carolina. “Tôi chỉ làm thế này vì chính quyền bảo tôi không được làm thôi” – anh ta bào chữa. Hàng xóm tôi còn nói vài thứ nữa, nhưng tôi chỉ nghe toàn “Blah blah blah blah blah”. Đất của anh thì anh làm gì mà chẳng được, nhưng cảm ơn đã cho tôi biết.


My husband and I are the only black family in the cul-de-sac, and while I really did believe that he could do whatever he wanted on his property, the next day, when I got up, opened my door, and saw that flag flying in full grande across from my house, he had just made it personal. And I chose a side. I chose black, I chose angrily, and I chose those people.


Tôi và chồng tôi là gia đình da đen duy nhất tại khu phố cụt đó, và mặc dù tôi thực sự tin rằng anh ta muốn làm gì trên đất của mình thì làm, nhưng hôm sau khi tôi thức dậy, mở cửa ra và thấy lá cờ đó bay phấp phới đối diện nhà tôi, tôi cảm thấy rất bị xúc phạm. Nên tôi đã chọn một phe. Tôi chọn phe da đen, tôi chọn cách tức giận, và tôi chọn những người đó.


There are stories all around us of people who are divided but not separated, whether stories of race, like civil rights activists and Atwater and KKK leader C. P. Ellis, or even musician Daryl Davis. Have you heard of this guy? He actually converts KKK leaders out of racism. These are people who've gotten over their deep racial divides to make lasting change for us. And what about the stories of class and social economics, like journalists Steve Lopez and Nathaniel Ayers, a homeless musician? They met on an LA street, and their lives have been intertwined for decades, where Steve uses his influence to help Nathaniel with his mental illness and homelessness. And there are stories of injustice with WNBA star Maya Moore and wrongfully convicted Jeremy Irons. They met during a prison ministry, and she spent years of her life fighting to overturn his conviction. These are just a few tales of friendships and alliances that just don't make any sense, but each one of these people did something different. They witnessed, they took the time to get beyond labels titles and notions, they made it personal. And in that process, they became advocates champions, allies. But as human beings though, we like our positions. We like our divides, and while our position can be harder to move, our point of view can be influenced, swayed even. 

Quanh chúng ta có các câu chuyện về những người bị chia cắt nhưng không chia lìa, dù là về chủng tộc, như các nhà hoạt động dân quyền và Atwater và kẻ cầm đầu KKK C. P. Ellis, hay thậm chí là nhạc sĩ Daryl Davis. Bạn nghe về ông ta chưa? Ông ta kéo được hẳn đám cầm đầu của KKK khỏi phân biệt chủng tộc đấy. Đây là những người đã vượt qua rào cản chủng tộc sâu sắc của mình để tạo ra những thay đổi lâu dài cho chúng ta. Còn về những câu chuyện về đẳng cấp và kinh tế xã hội, như phóng viên Steve Lopez và nhạc sĩ vô gia cư Nathaniel Ayers thì sao? Họ gặp nhau trên đường phố LA, và cuộc đời họ đã liên kết với nhau hàng thập kỷ, Steve sử dụng ảnh hưởng của mình để giúp Nathaniel vượt qua bệnh tâm lý và cảnh vô gia cư. Và có những câu chuyện về sự bất công như với ngôi sao WNBA Maya Moore và người bị buộc tội lầm Jeremy Irons. Họ gặp nhau trong nhà tù, và bà ấy đã dành nhiều năm cuộc đời đấu tranh để chứng minh ông ấy vô tội. Đó mới chỉ là vài mẩu chuyện về những tình bạn và tình thân nghe chẳng có nghĩa tí nào, nhưng mỗi người này đều làm một điều gì đó khác. Họ đã chứng kiến, họ dành thời gian vượt qua những danh hiệu và khái niệm, họ xem nhau là chính mình. Và trong quá trình đó, họ trở thành những nhà ủng hộ vĩ đại và đồng minh tuyệt vời. Nhưng vì là con người, chúng ta thích vị trí của mình. Chúng ta thích các ranh giới, và mặc dù vị trí của chúng ta có thể khó thay đổi hơn, thì góc nhìn của chúng ta có thể bị ảnh hưởng, thậm chí là thay đổi hoàn toàn.


A few months later, my neighbor flagged me down again, waiting for me on the grassy knoll of our cul-de-sac. “Do you eat eggs? “Yes, I eat eggs.” He hands me a carton from my hands. “I have too many.” And with that gesture, our polite waves and perfunctory head nods became a conversation, and my neighbor became Dave. And yes, in case you're wondering, Dave and I have had the conversations about slavery, Trump, Obama, and 30 years’ worth of good neighborhood gossip, y'all. Dave has all the tea.


Vài tháng sau, anh hàng xóm lại vẫy cờ với tôi lần nữa, đợi tôi trên gò đất cỏ của khu phố cụt chỗ chúng tôi. “Cô có ăn trứng không?” “Có, tôi ăn trứng”. Anh ta dúi vào tay tôi một hộp. “Tôi có nhiều quá.” Và với cử chỉ đó, những cái vẫy tay lịch sự và gật đầu chiếu lệ của chúng tôi đã trở thành những cuộc trò chuyện, và hàng xóm tôi trở thành Dave. Và đúng, nếu bạn thắc mắc, Dave và tôi đã thảo luận hết về chế độ nô lệ, Trump, Obama, và buôn chuyện với nhau về khoảng thời gian tận 30 năm. Dave biết mọi thứ.


The world tells us that we should hate each other, but we don't. We're different. We come from different worlds, we see the world through different experiences, but we can, and we do live in peace together. But y'all, I ain't naïve. Dave and I, we ain't gonna run in the same circles, nor vote the same interest. We really don't need to understand each other. That is not a requirement for life on the planet. But I do believe, the most sincere and vulnerable thing that we ask of each other as human beings are, “will you be a witness to my life?”


Thế giới bảo chúng tôi nên ghét nhau, nhưng không. Chúng tôi khác biệt. Chúng tôi đến từ những thế giới khác nhau, nhìn thế giới qua những trải nghiệm khác nhau, nhưng chúng tôi có thể, và thực sự đang sống hoà bình với nhau. Nhưng các bạn ạ, tôi không ngây thơ. Dave và tôi sẽ không bao giờ ở trong những hội giống nhau, cũng không bầu cử như nhau. Chúng tôi không nhất thiết phải hiểu nhau. Để sống trên hành tinh này không nhất thiết phải có điều đó. Nhưng tôi tin rằng, điều chân thật và dễ tổn thương nhất mà chúng ta có thể hỏi nhau như những con người là: “Bạn sẽ làm chứng nhân cho cuộc đời tôi chứ?”


When we witness the lives of others, we break down barriers to start building a bridge. We actually support, educate, and encourage each other for who we are, not who we are told the other should be. And the goal of this bridge is not to get to the other side necessarily, that would be nearly impossible. The goal is to get to a place of respect, where we can demolish old beliefs and build anew. When we share our stories and give voice to our experiences, we carry each other within us, our knowledge expands. But our worlds get smaller because our eyes truly can't see what our brain doesn't know, and when we witness each other, we color in those stereotypes and characteristics to give depth and dimension, and it is only then that the very foundation of our position starts to shift.


Khi ta chứng kiến cuộc đời của người khác, ta sẽ phá vỡ rào cản để dựng một cây cầu. Ta sẽ thực sự ủng hộ, giáo dục, và động viên nhau vì chính con người ta, không phải những định kiến ta được nghe về người kia. Và mục đích của cây cầu này không hẳn là để qua bờ bên kia, điều đó gần như bất khả thi. Mục đích là đến được một nơi có sự tôn trọng, nơi ta có thể phá bỏ định kiến cũ và dựng nên một điều mới. Khi ta chia sẻ chuyện của mình và nói lên trải nghiệm của mình với nhau, ta sẽ mang mọi người theo cùng mình, kiến thức của ta sẽ rộng ra. Nhưng thế giới của ta lại nhỏ lại vì mắt ta thực sự không thể thấy những điều mà não ta không hiểu, và khi ta chứng kiến nhau, ta tô vẽ lên những định kiến và phẩm chất để tăng chiều sâu và chiều không gian, và chỉ khi đó, nền tảng cho những vị trí của chúng ta mới bắt đầu xoay chuyển.


So pick a side. Better yet, pick a middle where red and blue become purple, and black and white become one. Think of all the things that we can do together when we make it personal. Because within the context of our lives, our hashtags, and our mantras, we are simply pleading with each other, “See me! Because I matter!” I matter, you matter, and a life that is not seen is a life that is not valued. Help alleviate another person's anguish by simply acknowledging their proof of life, their proof of existence. 


Nên hãy chọn phe. Nhưng tốt hơn là chọn một phe ở giữa, nơi đỏ và xanh thành tím, nơi đen và trắng thành một. Hãy nghĩ về những điều ta có thể làm cùng nhau khi ta nhìn mọi người như chính họ. Vì trong hoàn cảnh cuộc sống hiện tại, trong hashtag, và trong những lời kêu gọi, ta chỉ đang cầu xin nhau: “Nhìn tôi đi! Vì tôi quan trọng!” Tôi quan trọng, bạn cũng quan trọng, và một sinh mạng không được công nhận là một sinh mạng bị xem rẻ. Hãy giúp giải toả đau đớn của người khác chỉ bằng cách thừa nhận bằng chứng là họ sống, bằng chứng về sự tồn tại của họ.


To heal the world, we must become a witness, and we can start that today. I'd like you to turn to your neighbor, and if you're watching this online, just say the words out loud, but ask this very simple question, “Will you be a witness to my life?” And now a house divided is blended, and it's okay if it's messy, it's okay if it's complicated, because when you become a witness, you do so with the understanding that one day, we will all be together on the bridge, in the throes of change, not divided, not one-sided, just together, dedicated to keeping this bridge open for generations to come. Because it really is true, “We'll make a better day, just you and me.” That's the song that I hear, let the world sing today. Thank you.


Để chữa lành thế giới, ta phải thành một chứng nhân, và hôm nay ta có thể bắt đầu. Tôi muốn bạn đến chỗ hàng xóm của mình, và nếu bạn đang xem qua mạng, chỉ cần nói những từ này ra, và hỏi một câu vô cùng đơn giản: “Bạn sẽ làm chứng nhân cho cuộc đời tôi chứ?” Và giờ ngôi nhà bị chia rẽ đã được hoà nhập, và nếu nó có lộn xộn hay phức tạp cũng không sao cả, vì khi bạn trở thành chứng nhân là bạn đã hiểu rằng một ngày nào đó, chúng ta đều sẽ cùng nhau đứng trên cây cầu, trong nỗi sợ thay đổi, không chia rẽ, không một chiều, chỉ đơn giản là bên nhau, cùng quyết tâm giữ cây cầu này mở rộng cho những thế hệ sau. Vì câu này thật sự đúng: “Chúng ta sẽ làm nên một ngày đẹp hơn, chỉ bạn và tôi.” Đó là bài hát tôi đã nghe, hãy để thế giới hát lên hôm nay. Cảm ơn mọi người.


Cảm ơn bạn đã thật chăm chỉ, nếu cần thêm tài liệu hãy nói với DJC. Bạn thấy đoạn dịch nào chưa phù hợp hãy comment ở phần bình luận, DJC rất hân hạnh được nghe góp ý của bạn. Nếu cần hỗ trợ hãy liên hệ với DJC và đừng quên tải App để xem tài liệu trên giao diện thân thiện hơn và sở hữu kho tri thức tinh hoa Việt.


iOS:         TẢI APP NGAY

Android:  TẢI APP NGAY