DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Bài 2.17: cách để luôn là chính mình

| 1384 lượt xem | Nguyễn Thị Viên

 
 

Welcome to English Club - Thư viện 100 năm “Thân Tâm Tuệ” của DJC! Tặng Bạn giải pháp Học tiếng Anh kết hợp với Mô hình Phát triển bản thân DJ - Model giúp Nâng cao năng lực:

  1. Nghe Nói Đọc Viết & Dịch tiếng Anh.

  2. Thuyết trình thông qua Modeling “Học theo video mẫu”.

  3. Khai phóng nội lực để Thịnh vượng, Bình An & Hạnh phúc. 

Để tự học hiệu quả, tham khảo các bước sau:

  1. Chọn bài có nội dung phù hợp.

  2. Xem bản dịch song song khi nghe bài học.

  3. Chuẩn bị sổ / máy note lại nội dung ý nghĩa.

Giới thiệu:

  • Đối tượng: Học sinh, sinh viên và người đi làm mong muốn phát triển bản thân

  • Tác giả: Carly Sotas

  • Cộng tác viên dịch: Trần Ngọc Trọng

  • DJ Model: #Bánh xe cuộc đời #Bộ kỹ năng #Bộ tư duy #Người cân bằng

  • Link tài liệu gốc: XEM NGAY


WHAT DOES IT MEAN TO BE YOURSELF?

CÁCH ĐỂ LUÔN LÀ CHÍNH MÌNH


When I was a kid, my parents always told me that if I wanted to be successful or felt accepted, all I had to do was be myself. And I never really understood what they meant but throughout elementary school and high school, all of my teachers and mentors said the same thing. Be yourself, we’re told this all the time right, just be yourself and everybody makes it sound so simple but the truth that learning to be ourselves is one of the most difficult things we’ll ever do. 


Khi còn nhỏ, cha mẹ tôi luôn nói với tôi rằng sau này nếu tôi muốn thành công và hạnh phúc thì tất cả những gì tôi phải làm là sống thật với chính mình. Và tôi chưa bao giờ thực sự hiểu họ muốn nói gì nhưng trong suốt thời gian học tập ở trường tiểu học và trung học, tất cả giáo viên của tôi đều nói như vậy. Hãy là chính mình, chúng tôi luôn được nhắc nhở điều này, hãy cứ là chính mình và mọi người cho rằng điều đó nghe thật đơn giản thật ra để học cách sống thật với chính mình là một trong những điều khó khăn nhất mà chúng ta sẽ làm. 


When you look at this picture, you see someone who looks happy and confident. Someone who you might mistake as a celebrity on the cover of a magazine. I can barely recognize that the person in that picture is me and that's because it's not me. It's an illusion of me, I'm not anywhere close to as flawless as this person appears to be, but you might not guess that just by looking at this picture and what you also might not be able to see is that this is in a magazine at all. It's the cover of a book I wrote in which I talk about how all the Illusions were sold about what it means to be yourself. I grew up reading magazines that looked a lot like this but nobody ever told me that what I was reading was an illusion. I never questioned why these magazines that we're supposed to reveal all the secrets to happiness and success made me feel like more of a failure. I never understood why I was told to love myself and embrace my natural beauty but at the same time was told not to love myself too much because if I did then people would think I was full of myself and never once did I consider that the celebrities on the covers of these magazines that was unimaginable amounts of pressure and that their lives weren't as flawless as they appeared to be. 


Khi bạn nhìn vào bức ảnh này, bạn thấy một con người trông rất vui vẻ và tự tin. Một người nào đó mà bạn có thể nhầm là người nổi tiếng trên bìa tạp chí. Tôi hầu như không thể nhận ra rằng người trong bức ảnh là tôi và bởi vì đó không phải là tôi. Đó là một giả tưởng về con người tôi, tôi chưa từng được hoàn mỹ như cách mà hình ảnh người này xuất hiện và bạn không thể nhận thấy điều này khi chỉ nhìn qua bức ảnh và là những thứ bạn không đủ khả năng để nhận ra chỉ thông qua tạp chí. Đó là bìa của một cuốn sách tôi đã viết và được xuất bản nói về các giả tưởng về định nghĩa trở thành chính mình. Từ khi còn nhỏ tôi đã đọc những tạp chí rất giống thế này nhưng không ai nói với tôi rằng những gì tôi đang đọc chỉ là giả tưởng. Tôi chưa bao giờ đặt câu hỏi tại sao khi những tạp chí tiết lộ tất cả các bí mật về sự hạnh phúc và thành công lại khiến tôi cảm thấy thất bại hơn. Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao tôi được yêu cầu phải yêu bản thân và trân trọng vẻ đẹp tự nhiên của mình nhưng đồng thời cũng được dặn không nên trau chuốt bản thân quá mức vì nếu làm vậy thì mọi người sẽ nghĩ tôi tự cao với chính mình và chưa bao giờ tôi coi những người nổi tiếng trên trang bìa của những tạp chí này phải chịu lượng áp lực không thể tưởng tượng được và cuộc sống của họ không hoàn hảo như cách họ xuất hiện. 


Even if we aren't on the cover of magazines, we all have this ability to stage our lives and to construct illusions of who we are and we become really good at it, especially on social media. But the identity that we create and presented the world doesn't always match what we fear inside and social media magazines are often blamed is the source of this problem but they're really just the surface of a much deeper issue and that's the truth that we're afraid to be ourselves because we don't think that we're good enough. How many times have you looked in the mirror and told yourself I'm not muscular enough, I'm not pretty enough, I'm not smart enough, I'm not good enough? It all comes down to those two words, not enough”. When I was in elementary school, I was bullied because I wasn't tall enough. I was a late bloomer and so for most of elementary school I was the shortest person in my class. I remember the teacher would ask us to line up at the door for us according to our height and I was always the last person in that line and everyone would make fun of me. I didn't know how to deal with the bullying so I started by doing what seemed to both be the most logical thing and that was to make myself grow. So, I started eating my vegetables I practice good posture and I stretched every day and I thought maybe if I do all these things I'll be tall enough. When that didn't work, I started fighting back at the bullies and trying to be just as mean as they were to me but the only thing that did was make me feel worse about myself. When my parents found out what was going on at school got in touch with the mother of one of the boys in my class to tease me and they arranged for us to all sit down together outside of school to talk about what was going on. I was furious at my parents were in my back and thought it was only going to make the situation worse, but when the boy and his mom came over to our house I saw a side of him that I never seen before, he was embarrassed and by the end of our conversation, he was crying at my kitchen table he apologized to me and said that he only teased me about my height because everybody else did and said that he just wanted to fit in. When I saw someone who I only knew was a bully, show his vulnerability and cry like that my whole world changed. I realized that if someone who seems so invincible, didn't feel like they were powerful enough and was just as afraid of not fitting in as I was. Then there were probably a lot more people dealing with the same insecurities that I didn't know about. Bullying is something that many of us experience in school but it also takes place in our adult lives. All the hurtful things that we say and hear about each other behind our backs, all the hateful comments that we read and post online and even if we're kind and caring to the people around us, we still end up bullying ourselves telling ourselves that we're not good enough and that we're not worthy of success. 


Ngay cả khi chúng ta không xuất hiện trên bìa tạp chí, tất cả chúng ta đều có đủ khả năng để sân khấu hóa cuộc sống của mình và tạo ra điểm nhấn về bản thân và trở nên thực sự giỏi, đặc biệt là trên các kênh truyền thông xã hội. Nhưng danh tiếng mà chúng ta tạo ra và giới thiệu với thế giới luôn che giấu đi những nỗi sợ bên trong chúng ta và các tạp chí truyền thông xã hội thường được cho là nguồn gốc của vấn đề này, nhưng chúng thực sự chỉ là bề nổi của một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều và sự thật rằng chúng ta sợ là chính mình bởi vì chúng ta nghĩ rằng chúng ta không đủ hoàn hảo. Đã bao nhiêu lần bạn nhìn vào gương và tự nhủ rằng mình không đủ cơ bắp, mình không đủ xinh đẹp mình không đủ thông minh, mình không đủ giỏi?  Tất cả đều tóm gọn trong hai từ “không đủ”. Khi còn học tiểu học, tôi thường bị bắt nạt chỉ vì chiều cao khiêm tốn. Hầu hết ở các trường học, tôi là người thấp nhất lớp, tôi nhớ rằng giáo viên yêu cầu chúng tôi xếp hàng ở cửa theo chiều cao của chúng tôi và tôi luôn là người cuối cùng trong hàng đó và mọi người chế giễu tôi. Không biết làm thế nào để đối phó với sự bắt nạt vì vậy tôi bắt đầu tìm các phương án giải quyết vấn đề chiều cao, tôi bắt đầu ăn rau củ nhiều hơn, tôi tập thể thao mỗi ngày và tôi nghĩ có lẽ nếu tôi làm tất cả những điều này, tôi sẽ có chiều cao tốt. Nhưng khi việc này không có kết quả, tôi bắt đầu đáp trả những kẻ bắt nạt và đối xử với chúng như những gì chúng đã làm với tôi nhưng điều duy nhất tôi nhận được là cảm thấy mình còn tệ hơn. Khi bố mẹ tôi phát hiện ra những gì đang diễn ra ở trường và họ đã liên lạc với mẹ của một trong những cậu bé đã trêu chọc tôi, họ sắp xếp để tất cả chúng tôi ngồi lại với nhau bên ngoài trường học để nói về những gì đang xảy ra. Tôi đã rất kinh ngạc khi bố mẹ ở sau lưng tôi và nghĩ rằng điều này sẽ chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn nhưng khi cậu bé và mẹ của cậu ấy đến nhà chúng tôi. Tôi nhìn thấy điều mà tôi chưa từng thấy trước đây ở cậu ấy, cậu ấy xấu hổ và vào cuối cuộc trò chuyện của chúng tôi, cậu ấy đã khóc ở trên bàn ăn, cậu ấy xin lỗi tôi và nói rằng cậu ấy trêu chọc tôi bởi vì mọi người khác đều làm như vậy và nói rằng cậu ấy chỉ hành động theo đám đông để có thể hoà nhập. Khi nhìn thấy kẻ bắt nạt đang cảm thấy hối hận và khóc như thế, quan điểm trong tôi đã thay đổi, tôi nhận ra rằng một người với vẻ ngoài ghê gớm nhưng bên trong họ lại không thực sự như vậy. Và có nhiều người cũng đang đối mặt với những điều bất an tương tự mà tôi không biết rõ. Bị bắt nạt là điều mà nhiều người trong chúng ta đã từng trải qua ở trường học nhưng nó cũng có thể diễn ra trong cuộc sống khi trưởng thành của chúng ta, tất cả những điều gây tổn thương mà chúng ta nói và nghe về người khác sau lưng họ,  tất cả những bình luận thù hận mà chúng ta đọc và đăng trên mạng và ngay cả khi chúng ta thực sự tốt và quan tâm đến những người xung quanh, chúng ta vẫn tự nhủ rằng chúng ta không đủ tốt và chúng ta không xứng đáng với thành công.


When I was in high school, I started trying to overcompensate for all my feelings that I wasn't good enough. I tried to be the best at everything I did. I became the student council president of my high school. I got good grades and I went to parties every weekend with my friends, but no matter but no matter how hard I tried and pretended. I still never felt like I was good enough. I grew up on a farm in Manitoba, in the town I lived in, only had seven hundred people so even though I did all these things to Midtown I lived in only had 700 people so even though I did all these things to try and fit in I never had the opportunity to meet people who are passionate about the same thing since I was I was interested in architecture and theater and had dreams of traveling the world and living in a big city, but nobody around me wanted the same things and after years of being told that my dreams were too far-fetched. I began feeling really discouraged and hopeless about my future. I didn't feel it so I could share my dreams with anyone and so I started to isolate myself from everyone around me. I reached the point where I could barely bring myself to get out of bed and go to school in the morning and so I started sleeping through my morning classes and I stopped taking care of my health and well-being, but at the same time I tried to keep a smile on my face. Because I didn't think I had a good enough reason to feel the way I did and hope that my family and friends wouldn't notice that anything was wrong. But by the time I reached my senior year of high school I knew that something had to change and I realized that I was the only person who could take responsibility for my future. A teacher encouraged me to apply for a scholarship and I ended up receiving the Loran award studying architecture outside of Manitoba. That year, I also made the decision to graduate from high school semester early and move to Winnipeg which was the closest city to my hometown. My sister and her roommate had been living there for a few years. That's why I asked if I could live in their storage closet to save money on rent which they thought was crazy but I thought of the perfect solution and so I cleaned out their storage closet and I got settled in.


Khi còn học trung học, tôi đã cố gắng cải thiện tất cả những điều được cho là không đủ tốt, tôi cố gắng trở thành người giỏi nhất trong mọi việc tôi làm. Tôi trở thành chủ tịch hội học sinh của trường trung học của mình, tôi đã đạt điểm cao và tôi đã tiệc tùng vào mỗi cuối tuần với bạn bè nhưng cho dù bất cứ thế nào, tôi vẫn chưa bao giờ cảm thấy mình đủ tốt. Tôi lớn lên trong một trang trại ở Manitoba trong một thị trấn với dân cư chỉ khoảng bảy trăm người nên mặc dù đã cố gắng làm tất cả những gì có thể nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội gặp gỡ những người có cùng đam mê với tôi. Tôi yêu thích kiến ​​trúc và sân khấu, tôi có ước mơ đi du lịch thế giới và sống trong một thành phố lớn, nhưng không ai xung quanh tôi có những ước mơ tương tự như vậy và sau nhiều năm bị nói rằng ước mơ của tôi là quá xa vời. Tôi đã cảm thấy thực sự chán nản và tuyệt vọng về tương lai của mình. Tôi không thể chia sẻ ước mơ của mình với bất kỳ ai và vì vậy tôi bắt đầu tự cô lập mình với mọi người xung quanh, đến mức tôi không thể rời khỏi giường và đi học vào buổi sáng và vì thế, tôi bắt đầu ngủ qua các lớp học buổi sáng và không còn chăm sóc sức khỏe cũng như đối xử tốt với mình. Nhưng đồng thời tôi vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi vì tôi không nghĩ rằng mình có đủ lý do chính đáng để cảm thấy như vậy và không hy vọng rằng gia đình và bạn bè của tôi sẽ không nhận thấy rằng điều sai sót đang xảy ra nhưng khi lên năm cuối trung học, tôi biết rằng điều gì đó phải thay đổi và tôi nhận ra rằng mình là người duy nhất có thể chịu trách nhiệm về tương lai của mình, một giáo viên đã khuyến khích tôi đăng ký học bổng và tôi đã đạt được khi nhận giải thưởng Loran để học kiến ​​trúc ở trường ngoài khu vực Manitoba. Năm đó tôi cũng đã quyết định tốt nghiệp trung học sớm và chuyển đến Winnipeg, thành phố gần quê hương của tôi nhất, nơi mà chị gái tôi và bạn cùng phòng của cô ấy đã sống ở đó được vài năm. Tôi hỏi liệu tôi có thể sống trong nhà kho của họ để tiết kiệm tiền thuê nhà, điều mà họ cho là điên rồ nhưng tôi đã nghĩ ra giải pháp hoàn hảo và vì vậy tôi dọn dẹp nhà kho của họ và tôi ổn định cuộc sống. 


I found a job serving at a cafe in the downtown and I went in excited for my first day of work. But little did I know I would end up getting fired within my first hour on the job when my manager asked how long I intended to work. Therefore, I made the mistake of telling her that I only saw the job is temporary and she fired me on the spot. I was devastated and I spent the next several weeks moping around my sister's apartment, beating myself up and watching a lot of TV. I watched all these reality shows set in cities like New York and L.A about people who had these amazing careers in design and real estate. I couldn't stop myself from daydreaming about what it would be like to live that kind of lifestyle and to work with people who were so passionate about their work. And one day when I was watching the show, I started thinking about how incredible it would be to work for the star of my favorite reality show who was the real estate agent New York City. I found his contact information online and so I considered emailing him to ask for an internship but I realize that someone is successful as he probably received hundreds of messages a day. So instead, I decided to cold call his phone number and I somehow managed to convince him and his business partner to give me an internship with them in New York city. When they offered me the position, I was really excited but then reality set in and I was like wait a minute, what did I just do? I don't know anyone in New York. I've never been there before; I don't know anything about the city other than what I saw on TV. I'm not mature enough or smart enough to actually go there and type it into the professional world and I started coming up with all these reasons why I wasn't capable and shouldn't go. But at the same time, I knew that if we only focus on all the reasons why we aren't good enough and only continue to do things outside of our comfort zones then we'll never have the opportunity to grow into the people we want to be. So, I went to New York for the internship but when my new boss realized how young and inexperienced, I was and that I was from a farm and didn't know how to use the subway. They were not impressed, but even though I was so young and inexperienced I was really determined and eager to learn and so I worked as hard as I could and I tried to speak up and ask some questions to show that I was engaged and wanted to contribute to their work and that the weeks went by he began giving me bigger responsibilities: asking me to meet with clients and come to important precedents. And they began inviting me to spend time with their team outside of the office. And despite our backgrounds and differences as we got to know each other better it turned out that we actually had a lot in common. From behind the scenes, they weren't as intimidating or secure as they appear to be on TV. They got nervous about big business deals and TV appearances and all these things that I had assumed naturally to them and so even though I'd gone to New York chasing this dream that I had seen on TV, I realized that so much of writing reality TV is not reality at all. It's just another illusion where people are portrayed to be someone they’re not, so a few years ago I began writing and reflecting on some of these experiences and all the illusions that keep us from being ourselves. 


Tôi tìm được một công việc phục vụ tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố và tôi đã rất phấn khích cho ngày làm việc đầu tiên của mình nhưng tôi đâu biết rằng mình lại bị sa thải trong vòng một giờ làm việc đầu tiên khi người quản lý của tôi hỏi tôi dự định làm việc trong bao lâu và tôi đã mắc sai lầm khi nói với cô ấy rằng tôi chỉ thấy công việc là tạm thời và cô ấy đã sa thải tôi ngay lập tức. Tôi cảm thấy chán nản, tôi dành nhiều tuần kế tiếp để dọn quanh căn hộ của chị gái tôi, tự dày vò bản thân và xem TV rất nhiều. Tôi xem tất cả các chương trình thực tế lấy bối cảnh ở các thành phố như New York và LA, nói về những người có sự nghiệp tuyệt vời trong lĩnh vực thiết kế và bất động sản, tôi không thể ngăn mình mơ mộng về cuộc sống sẽ như thế nào khi được sống trong cuộc sống như vậy, được làm việc với những người có tính cống hiến trong công việc của họ. Rồi bỗng một ngày, khi tôi đang xem chương trình, tôi bắt đầu nghĩ về việc sẽ tuyệt vời như thế nào khi làm việc cho ngôi sao của chương trình thực tế yêu thích của tôi – một nhân viên bất động sản ở Thành phố New York. Tôi tìm thấy thông tin liên hệ của anh ấy trên mạng và vì vậy tôi đã cân nhắc gửi email cho anh ấy để yêu cầu thực tập nhưng tôi nhận ra rằng một người thành công như anh ấy có lẽ cũng sẽ nhận được hàng trăm tin nhắn mỗi ngày nên thay vào đó tôi quyết định gọi trực tiếp vào số điện thoại của anh ấy và bằng cách nào đó, tôi đã thuyết phục được anh ấy và đối tác kinh doanh của anh ấy cho tôi thực tập với họ ở New York. Và khi họ đề nghị cho tôi một vị trí mà tôi thực sự rất hào hứng nhưng sau đó tôi trầm ngâm trong vòng một phút, tôi nhận ra rằng tôi không có người quen ở New York, tôi chưa bao giờ đến đó trước đây và tôi không biết gì về thành phố ngoài những gì tôi đã thấy trên TV. Tôi không đủ trưởng thành hoặc đủ thông minh để thực sự đến đó và hòa nhập vào môi trường làm việc chuyên nghiệp. Tôi bắt đầu nghĩ ra đủ mọi lý do về khả năng còn hạn chế của mình, nhưng sau một khoảng thời gian tôi hiểu được rằng nếu chúng ta chỉ tập trung vào những lý do tại sao chúng ta không đủ giỏi và chỉ tiếp tục làm những việc trong khả năng của mình thì chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội phát triển thành những người chúng ta muốn trở thành. Vì vậy, tôi đã quyết định đến New York để thực tập nhưng khi sếp mới của tôi nhận ra tôi là một người trẻ tuổi và thiếu kinh nghiệm, rằng tôi xuất thân từ một nông trại và không biết sử dụng tàu điện ngầm. Họ không có ấn tượng gì về tôi nhưng mặc dù tôi còn rất trẻ và thiếu kinh nghiệm, tôi thực sự quyết tâm và háo hức để học hỏi và vì vậy tôi đã làm việc chăm chỉ nhất có thể và tôi cố gắng lên tiếng và hỏi một số câu hỏi để thể hiện rằng tôi đã tham gia và muốn đóng góp cho công việc của họ. Rồi vài tuần trôi qua, anh ấy bắt đầu giao cho tôi những trách nhiệm lớn hơn: yêu cầu tôi gặp gỡ khách hàng và đi đến những tiền lệ quan trọng. Họ bắt đầu mời tôi dành thời gian với nhóm của họ bên ngoài văn phòng và bất chấp lý lịch cũng như sự khác biệt của chúng tôi, khi chúng tôi hiểu nhau hơn và nhận ra chúng tôi thực sự có nhiều điểm chung. Và đằng sau hậu trường họ không đáng sợ hay bình thản như khi xuất hiện trên TV, họ lo lắng về những giao dịch kinh doanh lớn và những lần xuất hiện trên truyền hình. Mặc dù tôi đã đến New York để theo đuổi giấc mơ, thứ mà trước đây tôi được theo dõi trên TV, nhưng tôi nhận ra rằng rất nhiều bài viết về truyền hình thực tế lại không thực sự là thực tế. Đó chỉ là một giả tưởng khi mọi người được miêu tả là một ai đó mà họ không phải như vậy, cách đây vài năm tôi đã bắt đầu viết và suy ngẫm về một số trải nghiệm này và tất cả những giả tưởng này đã khiến chúng ta không thực sự là chính mình. 


And I'd always enjoyed writing as a hobby but I could never find the courage to share my work with anyone because again, I was afraid that my writing wasn't good enough. But as I was writing and trying to find the courage to publish my work I found a book by first-time author, Adam Braun, who wrote about the lessons he learned in the challenges he overcame starting the organization pencils of promise. And even though we come from very different backgrounds and we're at different places in our lives I can relate to so many of the experiences and emotions that he shared in his book. And when I finished reading it I found an article online in which he talks about the process of publishing his book. And what I found really surprised me, even though he's been so successful, he said that he had been afraid to share his work just the way I was. He said he pictured thousands of people reading the personal story he'd written and judging him. And I thought that was one of the most inspiring books I've ever read. How could the author ever have been afraid to publish it? And in that moment, I realized that if you have a story that has the potential to inspire someone or to let just one other person know that they are not alone, then you have a responsibility to share that story. We have the ability to inspire other people simply by being who we are. And it doesn't mean we have to be successful or have all the answers. We just have to be honest and open about our insecurities. The people who have inspired me the most of my life are not the people who pretend like they have everything figured out. But those who are willing to share their insecurities and talk about the challenges that they are facing in their lives whether it's a bully, a TV star, a best-selling author or friend. Every single person we encounter in our lives has dealt with heartache, failure and has doubted themselves at some point in their lives. And I'd be lying if I sat up here and told you that I've learned how to be myself and feel like I'm good enough. I still beat myself up about things I did years ago and I'm always worried about what people are thinking of me. And since publishing my book, I've had to confront a lot of these fears that I'm not good enough by dealing with criticism that I received on my work. I had a woman laughs at me and ask what a 21-year-old could possibly have to say that would be worth reading. I've had friends look at the cover and tell me that I'm narcissistic writing a book about my experiences and putting my face on the cover and to be honest, I would probably think the same thing if I were judging the book by its cover. But the first time that someone read it and told me that it helps get them through a difficult time. And the stranger told me that it was one of the most inspiring books they'd ever read. All those fears of not being good enough didn't matter anymore. What I’m starting to learn is that there's no real reason to be afraid of other people's judgment. Because at the end of the day, the mean critic you're ever going to face, is the person you see when you look in the mirror. So, what if we shifted our focus from thinking I'm not enough to I am enough. What if we recognize that we don't need to do anything to prove that we belong, we already do? As I said, I'm still trying to figure out what it means to be yourself and I'm not sure if I'll ever get it right, but it's a challenge that I don't think any of us should have to go through alone. 

Thank you.


Tôi luôn thích viết lách như một sở thích nhưng tôi có thể không bao giờ có can đảm để chia sẻ tác phẩm của mình với bất kỳ ai bởi vì lại một lần nữa tôi sợ rằng bài viết của mình không đủ tốt. Nhưng trong quá trình viết và tôi cố gắng tìm cho mình sự can đảm để xuất bản tác phẩm của mình, tôi đã tìm thấy một cuốn sách của tác giả lần đầu tên là Adam Braun, cuốn sách viết về những điều anh ấy học, viết về những thử thách mà anh ấy đã vượt qua khi sáng lập tổ chức Pencils of Promise và mặc dù chúng ta đến từ những hoàn cảnh rất khác nhau và chúng ta ở những nơi khác nhau trong cuộc sống của mình, nhưng ta đều có thể liên kết đến rất nhiều trải nghiệm và cảm xúc mà anh ấy đã chia sẻ trong cuốn sách của anh ấy. Và sau khi tôi đọc xong, tôi tìm thấy một bài báo mạng mà anh ấy nói về quá trình xuất bản sách của anh ấy và tôi đã thấy điều đã khiến tôi ngạc nhiên. Mặc dù anh ấy đã rất thành công, nhưng anh ấy nói rằng anh ấy ngại chia sẻ công việc của mình giống như cách tôi nói, anh ấy nói rằng anh ấy hình dung ra hàng ngàn người đang đọc câu chuyện cá nhân anh ấy viết và đánh giá anh ấy. Và tôi nghĩ đó là một trong những cuốn sách truyền cảm hứng hay nhất mà tôi từng đọc, làm sao tác giả có thể ngại xuất bản nó và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng nếu bạn có một câu chuyện có khả năng truyền cảm hứng cho ai đó hoặc để chỉ cho một người khác biết rằng họ không đơn độc, thì bạn có trách nhiệm chia sẻ câu chuyện đó. Chúng ta có khả năng truyền cảm hứng cho người khác một cách đơn giản bằng cách sống thật với bản thân và điều đó không có nghĩa là chúng ta phải thành công hoặc có tất cả các câu trả lời mà chúng ta chỉ cần trung thực và cởi mở về những bất an của mình, những người đã truyền cảm hứng cho tôi nhiều nhất trong cuộc đời tôi không phải là những người luôn che dấu đi mọi thứ mà là người sẵn sàng chia sẻ những bất an của họ và kể về những thách thức mà họ đang phải đối mặt trong cuộc sống của họ. Cho dù đó là một ngôi sao truyền hình đang gặp phải trở ngại nào đó, một tác giả nổi tiếng hay bạn bè của mình. Mỗi người chúng ta đều đã phải đối mặt với thất bại, những nghi ngờ về bản thân trong cuộc sống. Và sẽ là nói dối nếu tôi ngồi ở đây và nói với bạn rằng tôi đã học được cách trở thành chính mình và nói rằng tôi đã đủ tốt. Tôi vẫn tự dằn vặt mình về những điều tôi đã làm nhiều năm trước và tôi luôn lo lắng về những gì mọi người đang nghĩ về tôi. Kể từ khi xuất bản cuốn sách của mình, tôi đã phải đối mặt với rất nhiều nỗi sợ hãi rằng tôi không đủ tốt khi đối mặt với những lời chỉ trích mà tôi nhận được về công việc của mình, tôi đã khiến một người phụ nữ cười và hỏi rằng lý do gì để một người 21 tuổi đáng đọc cuốn sách này. Những người bạn của tôi khi nhìn vào trang bìa đã nói với tôi rằng tôi tự kiêu khi viết một cuốn sách về những trải nghiệm của mình và đặt hình ảnh của mình lên trang bìa. Nhưng thành thật mà nói, tôi có thể sẽ nghĩ như vậy nếu tôi đánh giá cuốn sách chỉ thông qua bìa của nó. Nhưng khi lần đầu tiên có người đọc nó và nói với tôi rằng cuốn sách giúp họ vượt qua những khó khăn hay ai đó nói với tôi rằng đó là một trong những cuốn sách truyền cảm hứng hay nhất mà họ từng đọc, khi đó tất cả những nỗi sợ hãi về việc không đủ giỏi không còn quan trọng nữa. Và thứ mà tôi học được ở đây là không có lý do thực sự để sợ bất cứ lời đánh giá nào của người khác bởi vì vào cuối ngày, thứ mà chỉ trích ác ý mà bạn sẽ phải đối mặt chính là người mà bạn nhìn thấy khi nhìn vào gương. Vì vậy điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thay đổi tập trung từ việc nghĩ rằng “tôi không đủ” sang “tôi đủ”. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta nhận ra rằng chúng ta không cần phải làm bất cứ điều gì để chứng minh rằng thứ chúng ta thuộc về, chúng tôi đã làm. Như tôi đã nói, tôi vẫn đang cố gắng tìm ra ý nghĩa của việc là chính mình và tôi không chắc liệu mình có bao giờ làm đúng hay không. Nhưng đó là một thử thách mà tôi không nghĩ ai trong chúng ta phải trải qua một mình. 

Xin cảm ơn các bạn.

………………..


Cảm ơn bạn đã thật chăm chỉ, nếu cần thêm tài liệu hãy nói với DJC. Bạn thấy đoạn dịch nào chưa phù hợp hãy comment ở phần bình luận, DJC rất hân hạnh được nghe góp ý của bạn. Nếu cần hỗ trợ hãy liên hệ với DJC và đừng quên tải App để xem tài liệu trên giao diện thân thiện hơn và sở hữu kho tri thức tinh hoa Việt. 

iOS:         TẢI APP NGAY

Android:  TẢI APP NGAY