DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 9

| 426 lượt xem | Khôi Vũ

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.

Chương 9: Những người bảo vệ.


“Vậy là họ đã bị bố đuổi đi vào đêm qua?” Crystal hỏi.

 “Ừ, anh có nghe thấy lý do là vì họ giống lũ người của Chúa Tể.” Tôi nói trong khi đang dùng dao cắt nát lát bánh mì một cách vô thức.

“Giống?” Martin chêm vào, trông anh ta có vẻ thích thú. “Họ cũng quái dị như bọn ở nhà tù LeapStull hả ”

“Họ đều che đi khuôn mặt của mình.” Tôi đáp.

“Nhưng họ có ý tốt.” Crystal nói. “Ý em là họ là đã đề nghị được giúp.”

Tôi nhún vai và quay sang nhìn cô bạn. Kyra vẫn im lặng, cô bạn đang suy nghĩ điều gì đó. “Có chuyện gì vậy?” Tôi khẽ hỏi.

“Mình đang nghĩ tới khu rừng của trường WoodWorld.” Cô bạn lặng lẽ đáp. “Có lẽ đã tới lúc quay trở lại đó một lần nữa.”

“Vào lúc này sao?”

Kyra không đáp, cô nàng chỉ gật nhẹ một cái cứng nhắc. Cũng đã gần bốn tháng trôi qua sau lần chúng tôi tiến sâu vào khu rừng của trường WoodWorld và tìm được lối vào của căn phòng bí mật mà giáo sư Lista dùng để cất giấu kho báu của mình.

Nhưng mọi thứ vẫn còn là ẩn số. Hai căn phòng với đầy ắp những tài liệu khoa học, những cuốn sách về toán học, những dụng cụ nằm ngổn ngang trông chưa có vẻ gì là hoàn thiện cả và một cánh cửa cứng cáp không thể mở ra. Ngoài ra, cô bạn đã lấy được một chiếc bút kì diệu, nó có thể xóa đi ký ức của một người vào khoảng hai tiếng trước. Đó quả là một phát minh tuyệt vời, nhưng cô bạn chưa dùng nó thêm lần nào nữa, Kyra cho rằng chỉ nên dùng nó khi thực sự cần thiết.

Những chuyện đã xảy ra đã khiến chúng tôi đã quên mất về khu rừng và về căn phòng bí mật đó. Hiện giờ cũng chỉ có tôi, Kyra và Crystal biết về điều này, cả ba đứa đều đồng ý rằng không nên tiết lộ cho Martin vì tên bạn thân Viktor của ảnh là con nuôi nhà Faust. Và tất nhiên chúng tôi đều rõ hai người họ thân nhau thế nào.

“Liston cần phải tới đó.” Kyra nói tiếp. “Biết đâu ông ấy sẽ tìm được thứ gì giúp ích cho gia đình bạn trong cuộc chiến này?”

Tôi tưởng tượng tới những thứ vũ khí đáng sợ mà giáo sư Lista đã sử dụng rất lâu trước đây. Chúng khiến tôi rùng mình.

“Giáo sư Liston sẽ biết phải làm gì mà.” Kyra đưa hai tay giữ vai tôi lại. “…Và bạn nên mặc thêm áo vào đi. Trời sẽ lạnh hơn nữa đó.”

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, thật khó để có thể rời khỏi đó. Má lúm của Kyra đang ửng hồng lên một nụ cười cho riêng tôi.

“Xin lỗi khi phải chen ngang cuộc trò chuyện riêng tư này.” Victim lên tiếng, anh ta đang đứng dựa vào tường và khuôn mặt thì vẫn đeo một nụ cười đáng ghét.

“Bốn người thì không còn là riêng tư nữa rồi mà anh.” Crystal mỉm cười đáp lại.

“Ờ, phải ha, John có nhắn là anh ấy cùng mọi người sẽ ra ngoài một thời gian mong các cô cậu cẩn trọng.”

“Thế sao anh còn ở đây? Bryan đâu?” Tôi hỏi lại một cách cáu kỉnh.

“À, có một tí chút thay đổi.” Anh ta đứng thẳng người lại và xoa xoa mái tóc vàng của mình một cách kiểu cách. “Bryan phải đi cùng… Nên vì thế tôi sẽ thay anh ấy trông coi mọi người. Vui không nào?”

Anh ta nở một nụ cười tươi rói.

“CÁI GÌ?” Tôi kêu. “Chắc bố John điên rồi! Sao ông ấy có thể giao chúng tôi cho một mình anh chứ?”

“Thực ra thì không hẳn là một mình tôi.” Victim đáp lại. “Còn những người khác nữa.”

Tuyệt, ngài thủ lĩnh để cái tay đáng ghét này ở lại, tôi không ưa gã này bất chấp anh ta giỏi đến mức nào. Vả lại sao không phải Bryan? Thật không hiểu nổi bố đang nghĩ gì nữa!

 Tôi tự hỏi những người còn lại ở đâu khi chẳng hề có bóng dáng ai khác trong khu nhà cả. Nhưng, lại nhưng và tôi rất ghét cái từ này, có lẽ ngoài tôi ra thì Martin, Crystal và Kyra đều thích thú Victim, thậm chí họ còn đang nấu bữa tối với nhau lúc này. Hừm, ít ra thì anh ta không khiến tâm trí tôi lo lắng giống như với Viktor.

Nến, được trải dài khắp chiếc bàn ăn sau đó. Thắp sáng cả căn phòng để tạm thời quên đi ánh đèn của hiện đại. Bộ dạng của cả đám khi phải chịu sự ra lệnh của Victim khiến tôi phì cười. Nhưng thật đáng ngạc nhiên khi họ lại là những tay hài hước, thú vị đến thế. “Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu đấy, Spencer.” Victim nói với anh chàng to lớn, mặt đầy tàn nhang cùng mái tóc màu hạt dẻ đang ngồi cạnh Crystal. “Một gã hiếu chiến luôn cố tìm cách làm gãy mũi của đối thủ.”

“Đến bây giờ tôi vẫn cố làm điều đó đấy thôi.” Spencer gằn giọng dọa nạt rồi cả hai cũng phá ra cười.

“Tất cả chúng ta đều cố, anh bạn.” Green chỉnh lại, đây là thành viên nhỏ nhất trong đám này, một anh chàng dễ mến. “Uống vì chiếc mũi chưa bị gãy của Victim.”

Tiếng ồ lên tán thành vang vọng, họ thi nhau uống hết chai này tới chai khác đầy ắp rượu nho. Dĩ nhiên đó là điều cấm kị khi ngài thủ lĩnh ở đây, nhưng tôi nghĩ giờ họ cần một chút không khí vui vẻ và ấm áp trong những ngày này. Cũng không quá lâu để Martin bắt đầu cùng bọn họ bắt đầu ôm nhau ngân nga giai điệu dở tệ vừa nghĩ ra.

“Anh có vẻ vẫn rất tỉnh táo.” Tôi lên tiếng.

Victim mỉm cười. “Không chỉ có mình tôi đâu. Họ vẫn rất tỉnh táo đấy.”

Tôi nhìn qua họ một lượt và nghi ngờ rằng thật sự lúc này họ có đi vững được không nữa.

“Tôi có thể hiểu cảm giác ấy.” Victim nói.

Tôi nhún vai đáp lại.

Anh ta đưa ánh mắt một cách như biết tỏng rồi: “Chỉ là cậu đang tự hỏi vì sao tôi lại có thể được John tin tưởng đến vậy.”

“Phải. Anh luôn dạy những điều,… mà tôi chưa bao giờ nghĩ một thủ lĩnh tương lai cần tới.”

“Ý cậu là guitar, nhảy, cưỡi ngựa...”

“… Và chịu đau, phải, là vậy đấy.”

“Tôi nghĩ một thủ lĩnh tương lai cần chịu đau lắm chứ.” Victim bật cười. “Để đối thủ sợ quá mà chạy. Hoặc cậu có thể hát cho hắn nghe thay vì đập hắn bằng cây đàn ấy. Đó cũng là một ý hay mà.”

Thằng nhóc tiếp tục xì một tiếng giận dữ.

“Cậu muốn học cách chiến đấu phải không?”

Tất nhiên rồi! Tôi có muốn bản thân trở thành cái gối bông đâu cơ chứ.

“John chưa bao giờ muốn điều đó.” Victim nhấp một ngụm rượu. “Anh ấy luôn muốn cậu sống trong một thế giới không có những chuyện này, vướng vào những cuộc chiến vô nghĩa.”

“Nhưng có những cuộc chiến không hề vô nghĩa.” Tôi phản pháo.

“Phải nhưng bạo lực cũng không phải con đường ông ấy muốn cậu giải quyết mọi chuyện.”

“Nhưng nếu khi nào đó tôi cần tới?”

“Chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết những điều đó.”

Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Victim. Ánh mắt của anh ta có chút gì đó đầy thông cảm và trầm ngâm. Điều gì đó đang thay đổi trong tâm trí đang căng tràn sự bực bội nãy giờ của thằng nhóc.

“Anh định sẽ làm như vậy mãi sao?” Tôi hỏi, giọng điệu đã hạ đi đôi chút.

“Phải, cho tới khi nào, tôi không thể nữa.”

Tôi thở dài và ngả người ra ghế thoải mái lên tiếng để rồi nhìn anh ta đang ho sặc sụa đầy thỏa mãn: “Bryan đã kể về chuyện tình của anh.”     

Tiếng lầm bầm chửi rủa vang lên khe khẽ từ phía đối diện khiến không khí dần ôn hòa trở lại.

“Một câu chuyện lâm li bi đát.” Thằng nhóc cố tình ngân dài lời nói một cách mỉa mai. “Anh là một thằng ngốc. Nhưng… là một thằng ngốc chiến thắng.”

“Tôi thề sẽ đá hắn bay xuống hồ nếu hắn ở đây giờ này.”

“Có lẽ anh nên làm thế.”

“Chắc chắn tôi sẽ làm thế!” Victim ngồi ngay ngắn trở lại và rót một ly rượu khác. Trầm ngâm một lát, anh ta nói tiếp. “Tôi đang nhớ về những ngày mình còn sống ở khu ổ chuột Dumb Bass…”

“Dumb Bass?” Tôi nhíu mày lại khó chịu. “Một trong những nơi tồi tệ nhất mà tôi từng nghe qua.”

“Phải, tồi tệ như cái tên của nó vậy.” Victim nói. “Nhưng nó vẫn còn tồn tại cho tới bây giờ. Đã 17 năm trôi qua rồi… Tôi vẫn nhớ con đường bẩn thỉu đầy rác rưởi, dày đặc những thứ vất đi của khu phố kế bên… Nhưng với chúng tôi đó lại là những vật dụng hàng ngày, thậm chí là đồ ăn thức uống.”

Tôi khẽ rùng mình khi mường tượng ra quang cảnh đó. Victim ngó tôi một cái rồi mỉm cười: “Chắc chắn cậu sẽ không hình dung ra hết được đâu.”

Tôi nhún vai.

“Bạo lực, tệ nạn, giết người,... mọi thứ mà con người có thể đối xử với nhau đều là những điều bình thường ở đó.” Victim nói tiếp. “Không luật lệ và không có người tốt thật sự. Họ luôn làm gì có lợi cho mình kể cả chỉ đơn giản là cho một đứa bé mới sinh bú mớm… Phải, bố mẹ tôi đã phải bán mình vào một nơi gọi là Những kẻ Hành khất – đó là một quán rượu và cũng là nơi duy nhất sạch sẽ hơn hết thảy những nơi còn lại trong khu ổ chuột này. Mọi người đều có thể vào đây với điều kiện họ phải trả bằng vật nào đó có giá trị mà họ tìm được xung quanh…”

“… Kẻ đứng đầu nơi đó là một kẻ đáng sợ, không ai dám động vào hắn. Và tất cả những người có ý định đó đều không bao giờ có thể đi lại được nữa. Hắn không giết mà để cho họ phải nằm một chỗ trên đường phố và chờ đợi cái chết từ từ trong đau đớn bởi lũ chuột hay lũ chó đói khát… Bố mẹ tôi đã cầu xin sự giúp đỡ của hắn khi tôi được sinh ra. Tội nghiệp họ, họ nên bỏ mặc tôi hơn là tìm đến hắn. Hắn đồng ý chu cấp cho chúng tôi nhưng cũng sẵn sàng vứt bỏ họ khi không còn sử dụng được nữa.”

Những lời nói Victim chứa đựng những cay đắng, tủi nhục mà tôi không bao giờ có thể cảm nhận được hết.

“Năm tôi lên ba tuổi, hắn buộc tôi vào một sợi xích và dắt đi như một con vật. Mỗi lần mẹ tôi nấc lên, hắn sẽ lại kéo sợi dây đó mạnh về phía trước để tôi ngã về phía trước.” Victim hơi ngẹn lại đôi chút. “Bố tôi đã chết khi kéo tôi về phía ông khỏi tay hắn. Ông già tội nghiệp ấy đã mỉm cười nhìn tôi trước khi đôi mắt ấy vĩnh viễn khép lại.”

Victim uống cạn hai cốc rượu liên tiếp. Đây là lần đầu tiên tôi được lắng nghe nỗi đau sâu sắc như vậy, nó lớn hơn bất kì nỗi đau nào mà bản thân từng biết trước đây. Khóe mắt tôi đang nóng lên đôi chút.

“Còn mẹ tôi, bà chỉ chịu đựng được cho tới khi tôi được bốn tuổi.” Victim kể tiếp. “Bà đã ôm lấy tôi khóc lóc thảm thiết. Bà ấy xin lỗi vì phải để tôi lại một mình, xin lỗi vì đã sinh tôi ra trong địa ngục, bà ấy không thể chịu đựng được hơn nữa và với cây kéo trong tay, bà ấy vứt bỏ tôi ở lại với cuộc sống này… Tôi đã cố lay bà ấy dậy hàng giờ nhưng không thể, bà ấy ngủ say quá, một dòng máu nóng là những gì tôi còn cảm nhận được trên thân thể bà ấy, sau đó mọi thứ bắt đầu nguội đi… Hắn chỉ đơn giản là nhìn tôi và mỉm cười khinh bỉ.”

“Và sau đó như thế nào?” Tôi hỏi. “Sao anh lại gặp bố tôi?”

Victim bật cười: “Đó là vào mùa hè khi tôi lên tám tuổi. Bốn năm nung nấu ý định trả thù, bốn năm tôi làm việc cho hắn một cách cẩn thận và chu đáo để được chú ý tới. Hắn bắt đầu dạy tôi cách sử dụng dao để xả thịt những con thú mà hắn lấy được. Tôi vẫn nhớ vị tanh nồng của chúng khi cắt vào động mạch. Nó nồng hơn máu người rất nhiều và có mùi ngai ngái khó chịu. Hắn còn bắt tôi ăn thịt sống. Hắn nói rằng thịt sống khiến khứu giác của tôi có thể nhanh nhạy hơn…”

“… Dù sao thì tôi cũng cảm ơn hắn đôi chút nếu tôi có thể áp dụng những điều đó lên chính hắn. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không hề giết hắn, tôi không phải là kẻ giết người,…” Victim bật cười và nói tiếp. “Một ngày, khi đang cùng hắn dạo quanh khu ổ chuột, chúng tôi thấy mọi người bu lại xung quanh thứ gì đó. Mọi người đều dẹp bước cho hắn tiến vào. Trước mặt tôi là một đoàn người kì lạ, họ mặc những bộ đồ trắng muốt như thiên sứ, ngoại trừ ống quần họ đều đang bị bẩn bởi bùn đất nhưng dường như họ không hề quan tâm. Họ nhìn xung quanh và nói chuyện với nhau. Đó là ông thị trưởng của khu phố kế bên – tôi có được nhìn thấy ông ta vài lần qua các tờ báo bị vò nát và ném tới đây. Một ông già béo tốt và trắng hồng. Trông cách ông ta nói chuyện không được thoải mái cho lắm, luôn có vẻ gì đó kính cẩn và sợ hãi. Và những người đang nói chuyện với ông là một đôi trai gái nhỏ tuổi. Có lẽ hơn tôi không nhiều.”

“Bố mẹ tôi?” Tôi hỏi.

“Phải đó là John và Kyle.” Victim đáp. “Tôi bị cuốn hút ở họ, họ thật đẹp và cao quý. Lúc đó, tôi đã ao ước được đứng cùng với họ. Nhưng sợi dây xích quanh cổ tôi làm tôi ngã úp mặt xuống đất. Hắn đã cố tình làm vậy để tôi trở về thực tại. Hắn lầm bầm gì đó một cách khinh bỉ. Những con người kì lạ kia quay lại nhìn về phía chúng tôi. Trong phút chốc tôi đã nghĩ họ đang nhìn mình và vì vậy tôi vội vã úp mặt mình xuống đường lần nữa. Trước mắt tôi là một đôi giầy trắng bị lấm bẩn đang ở rất gần. Anh ấy đã ra lệnh cho tôi ngẩng mặt lên. Có lẽ tôi đã quá quen với các mệnh lệnh mà không cần biết là nó phát ra từ ai nữa. Hai người họ nhìn tôi chăm chú trước khi hỏi hắn: Sao tôi lại bị xích? Sao tôi lại bị đối xử như động vật? Hắn chỉ đáp lại rằng vì vốn dĩ tôi không phải là con người. Họ đã khiến tôi bất ngờ, tôi vẫn nhớ đôi mắt tôi đã mở to như thế nào, có thể nó sẽ bay ra ngoài lúc đó mất…”

Victim cười lớn và uống thêm ngụm nữa: “Họ muốn mua lại tôi với bất kì giá nào mà hắn đưa ra. Tôi đang mơ chăng? Hắn cũng thắc mắc về điều đó nhưng không bận tâm nhiều, hắn không ra giá ngay, hắn nói mình là người nhân đạo và thú nuôi của hắn có quyền quyết định chọn ai làm chủ. Trong tích tắc, tôi đã định vùng đứng dậy đi theo ánh mắt cương nghị của họ nhưng tôi đã không làm vậy… Tôi phải trả thù. Và tôi từ chối bằng cách đi vòng ra sau lưng hắn trốn đi. Hắn đã cười lớn và dắt tôi về. Tối hôm đó, hắn đã gọi tôi là con-chó-săn-trung-thành. Như thường lệ, tôi luôn phải dọn dẹp mọi thứ trước khi được phép trở về với đống mền rách của mình. Khi đi ra ngoài để đổ đi những thứ rác rưởi không thể sử dụng được nữa tôi đã giật mình khi thấy hai người họ ở đó. Vội vã bỏ chạy nhưng người con trai đó đã kéo sợi xích trên cổ tôi lại. Anh ta hỏi vì sao tôi làm vậy? Tôi bị trượt chân khi vùng vẫy chạy trốn và làm đổ bàn ghế bên trong. Và họ cũng chậm rãi bước vào đó.”

“… Đây là thiên đường của hắn, và hắn không cho phép bất kì ai tùy tiện ra vào nơi này. Tôi cố đẩy họ ra ngoài bằng đôi tay bẩn thỉu của mình. Nhưng hắn đã giật dây xích của tôi và ném vào một cái bàn khác khiến nó vỡ tan. Nhiều người nữa thức dậy hơn, hầu hết là tay chân của hắn, những kẻ giết người thực sự. Chúng bao vây hai người. Họ thật ngu ngốc khi vào đây, họ muốn gì cơ chứ? Đó là điều tôi suy nghĩ lúc đó...”

“… Tôi không ngu đâu, để tôi nói cho cậu biết, cái tôi muốn là cậu – John đã nói vậy đấy. Anh ấy dường như biết tôi nghĩ gì. Có lẽ John nhìn thấy nó qua ánh mắt đang lo lắng, sợ hãi của tôi. Hắn đã phá ra cười và nói rằng, hắn mong rằng gia đình họ có đủ tiền để những đứa bé đáng yêu này không bị mất đi thứ gì. Và John đã đáp lại, hắn đừng hòng còn sống qua đêm nay. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đáng sợ như vậy. Rõ ràng cậu bé đó đã không hề nói dối, từng người trong đám của hắn nằm xuống đất một cách kinh ngạc. Hắn cũng tỏ ra thận trọng hơn và nói sẽ dạy họ cách làm đau một ai đó. Hắn gạt những tên còn lại qua một bên và tự mình tiến tới. Hắn luôn dùng một dây xích và một con dao cho mọi cuộc chiến của mình…”

“… Hắn không hề tầm thường như những kẻ khác. Lần đầu tiên, tôi được tận mắt chứng kiến sự tàn bạo, đáng sợ ấy. Bộ áo trắng đó đã lấm màu đỏ tươi. Hắn ngừng lại đôi chút để nhìn họ một cách thèm khát. Đã lâu lắm rồi, hắn không có được cảm giác phải dùng hết sức trong một cuộc chiến cân bằng. Hắn hứa sẽ cho họ một cái chết chậm rãi và sâu sắc nhất có thể.”

“… Họ khó có thể thắng được hắn. Hắn đánh ngã cả hai và lại ngừng lại để liếm những vết máu trên dao của mình như để thưởng thức vị ngọt của chiến thắng. Con thú đã giết gia đình tôi sắp lần nữa cướp đi mạng sống của những người khác. Tôi không thể để hắn làm vậy. Tôi không chắc về hành động của mình khi đó nữa. Tôi với lấy một con dao nằm trên sàn cạnh mình và lao tới đâm vào chân hắn một nhát. Hắn luôn nói rằng, tấn công vào cổ chân để chứng kiến con mồi quằn quại trong đau đớn một cách tuyệt vọng… Tôi đã nghĩ hắn bất ngờ về điều đó nhưng không, hắn chỉ cười khẩy và nói rằng chắc chắn tôi sẽ là kẻ giết người tương lai. Tôi căm ghét mỗi khi hắn nói với tôi điều đó, căm ghét ánh mắt ấy của hắn. Tôi không phải là hắn và sẽ không bao giờ là hắn. Nhưng hắn không để tôi đâm thêm một phát thứ hai. Hắn đá tôi một cái thật mạnh về phía sau. Nhưng rồi thần chết xuất hiện trong bộ áo choàng màu đen. Khuôn mặt hắn lúc đó lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột độ, và đó là lần cuối cùng hắn được chiến đấu.”

“Bố tôi đã giết hắn?” Tôi hỏi.

“Ồ, không, John không giết hắn.” Victim chậm rãi đáp. “Tôi chỉ nhớ ông ta được gọi là BlackHand, không ai nói về tên thật của ông ấy cả. Ánh mắt của ông ấy thật đáng sợ. John đã tới trước và giơ một bàn tay về phía tôi. Anh ấy đã nói, giờ tôi thuộc về anh ấy. BlackHand đưa chúng tôi ra khỏi nơi đó ngay tức khắc. Đám tay chân nhìn hắn nằm đó một giây rồi lao tới xâu xé như những con thú khát máu, bất kì thứ gì giá trị mà hắn có. Cả khu phố ổ chuột loạn lên vì cái chết của hắn. Tôi có thể trông thấy địa ngục lại sáng lên một lần nữa trong mắt họ… Đó là quê hương của tôi, là nhà của tôi – tôi đã nói vậy với John. Anh ấy đã gạt đi và nói, họ là gia đình mới của tôi. Victim là cái tên mà tôi được đặt, cậu có hiểu cảm giác đó không Zero? Gần chục năm trời tôi không hề có tên, anh ấy đã cho tôi một cái tên thật đẹp, và cuộc sống mà tôi hằng mong ước…”

Đưa tay che đi cái ngáp dài, ước gì tôi có thể nghe thêm lúc nữa. Mọi thứ đã chìm vào bóng tối yên lặng. Những người kia đã thôi hát, họ chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Có lẽ Crystal và Kyra đã về phòng. Mí mắt sụp xuống mà tôi không thể chống đỡ nổi cơn váng vất đang sà tới. Victim bắt đầu ngân nga một điệu nhạc êm dịu, một bài hát về bầu trời tươi sáng đang sưởi ấm cho những ngọn đồi xanh vào mùa xuân, tại nơi đó có một chú bé đang chờ đợi một ai đó, một ai đó thân thương…

Tôi bị đánh thức bởi mùi thơm ngào ngạt của bánh trứng nướng và súp thịt. Chúng đang quện vào nhau và gõ nhẹ nhàng vào từng giác quan, cuối cùng là tiếng sôi lên dạ dày.

“Em đã bảo anh để bạn ấy ngủ mà.” Tiếng Kyra phát lên cảnh cáo.

Martin đáp lại: “ Em nghe bụng của nó kìa, Haha.”

Tôi cố mở mắt trái của mình ra. Martin đang huơ huơ chiếc bánh quanh mũi tôi một cách đáng ghét. Tôi lấy hơi thổi mạnh chiếc bánh về phía sau. Anh ta vội vã lùi lại khi Kyra tiến tới một cách bực bội với một con dao cắt bánh mỳ trong tay. Cô bạn lại nở một nụ cười trìu mến khi nhìn tôi. Tôi mỉm cười đáp lại trước khi một vật gì đó màu trắng đập mạnh vào mặt.

“Dậy mau.” Crystal ra lệnh. “Muộn rồi đó.”

Đó là cách thường lệ mà Crystal luôn thích thú áp dụng để gọi tôi mỗi sáng. Và tôi cũng đừng hòng mong một cách gọi khác lãng mạn hơn kể cả khi Kyra đang ở đây. Họ không đời nào ban cho tôi điều đó đâu. Cuốn chặt chiếc chăn quanh mình, tôi lò dò từng bước lên cầu thang để về phòng. Bên ngoài, mưa gió vẫn chưa ngừng đập mạnh vào cửa kính đe dọa. Tôi chợt dừng lại đôi chút để nhìn về phía cuối dãy nhà. Căn nhà rách của lão Mordin đang sáng hơn thường lệ, nó nổi bật dưới khung cảnh xám xịt này. Thực tế mà nói thì dạo gần đây thật khó phân biệt được ngày đêm ngoài việc theo dõi đồng hồ liên tục, tôi mỉm cười và nghĩ về những điều ấm áp mà tôi đang được nhận. Chẳng phải lo nghĩ về việc đi học, chẳng phải lo sợ mỗi khi đi qua các dãy phòng học để tới thư viện mỗi tiết, chẳng phải gặp khuôn mặt cau có của thầy Skane, có lẽ sau khi tắm xong tôi sẽ cùng Martin chơi game trong khi Crystal và Kyra sẽ làm bánh nướng…

“Rầm………..Choang…………”

Hai tiếng động đáng sợ đó đến gần như cùng một lúc ngay bên cạnh tôi, Spencer bị hất văng ra ngoài. Anh ấy đang ngã xuống dưới cùng những mảnh kính của cửa sổ, đôi mắt anh đang nhắm nghiền đau đớn và khuôn mặt đầy những vết cắt sắc lẹm, máu đang tuôn ra. Từng nơ-ron thần kinh của tôi đang ngừng lại, không khí lạnh ngắt trong cổ họng. Không có tiếng thét nào có thể phát ra từ tôi lúc này, tôi sợ sệt quay về phía Spencer vừa bị ném ra. Đó là căn phòng gia phả. Cánh cửa vững chắc của nó đã bị bung ra khỏi bản lề, thứ gì có thể khiến nó bị như vậy chứ? Spencer đã rơi xuống hồ, có lẽ anh ấy sẽ thoát chết. Tôi nhìn xuống chân mình, nó không hề nhúc nhích, tôi không còn cảm nhận được gì của nó nữa…

Thời gian dường như đang bị bóp nghẹn lại, nhưng thật kì lạ, tôi vẫn có thể nhìn quanh như thể tôi không còn nằm trong những vòng xoay bất di bất dịch ấy nữa. Nó hay ai đó đang bước ra. Đồng tử của tôi dãn ra hết mức có thể, dường như muốn bắn ra ngoài. Tôi không chắc thứ đó là gì nữa, nó có dáng vẻ của một con người. Tôi không thể nhìn rõ trông nó như thế nào dưới lớp khói đen đang bao quanh.

 “Cuốn…sổ…đó….đâu ?” Nó phát lên những âm thanh khò khè, rin rít như tiếng gió.

Đôi môi của tôi vẫn chưa thể khép lại. Nó đang nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt màu máu như xuyên vào não của tôi. Những hình ảnh quá khứ đang tự quay lại như một cuốn băng, một sức mạnh kì bí đang điều khiển tôi? Miệng tôi đang từ từ khép lại, nó đang tự hoạt động để nói điều gì đó.

“……Khu……rừng…..k..h…u…r….ừ….ng…” Miệng tôi lắp bắp một cách khó khăn, “……C….â…y….l….iễ…..u……..Viên…..v….i….ê….n……đ….á……………..”

“Phải.” Hắn rít lên khe khẽ. “Ai… đang… giữ… viên… đá?”

Hơi thở của hắn tanh mùi máu, có lẽ nào là của anh Spencer. Không được, tôi không thể cho hắn biết Kyra đang giữ viên đá đó, hắn sẽ giết cô ấy mất. Tôi cố gắng hết sức cản lại sức mạnh vô hình đó, đau đớn và nhắm nghiền mi mắt lại để tránh đi cái nhìn ghê sợ của hắn. Sức mạnh đáng sợ mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, tôi cắn chặt môi mình, tôi có thể cảm nhận được máu đang chậm rãi lướt đi trên lưỡi, nước mắt tôi bắt đầu tuôn ra. Làm ơn, dừng lại đi!

“…….K…..y……..r…….”

Mí mắt của tôi đang bị kéo căng ra. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi kêu lên đau đớn. Một lần nữa tôi nhìn thẳng vào đôi mắt máu ấy. Trong khoảnh khắc, nó phản chiếu hình ảnh phía sau tôi, một cái bóng đang lao tới. Đôi mắt máu đỏ khẽ nhích lên trước khi giật lùi lại về phía sau. Tôi ngã khụy xuống đất, không khí đang trở lại lạnh buốt, tôi ho sặc sụa và cố sức hớp lấy sự sống. Hít một hơi dài nữa, phổi tôi đau nhói nhưng nó không ngừng lại khiến cơ thể nhũn dần. Những người bảo vệ khác cũng đã tới, tiếng thét kinh hãi của Crystal và Kyra vang lên phía sau. Hai người họ đang chạy lại về phía tôi. Crystal vội vã ôm chặt lấy tôi trong khi cô bạn đang cố gắng dùng tay áo của mình lau đi những vệt máu trên môi, tôi có thể cảm nhận được đôi tay ấy đang run lên…

“Đưa cậu ấy ra khỏi đây!” Victim ra lệnh.                                            

Anh vẫn đang đứng trước để vững vàng che chắn.

Những người khác vội vã bế bổng tôi lên và lao nhanh xuống tầng. Tôi vẫn nghe thấy tiếng Victim ra lệnh cho tất cả rút khỏi đó và để hắn cho anh. Tôi không muốn điều này, không muốn Victim một mình đối mặt với con quái vật ấy. Tôi sợ những gì hắn đã làm với Spencer sẽ xảy ra với anh. Nhưng tôi không thể cảm nhận được chính mình lúc này nữa. Mắt tôi mờ dần, thân nhiệt của tôi vẫn đang giảm nhanh. Họ lấy chăn quấn chặt lấy tôi và lao ra ngoài. Họ đưa tôi đi đâu vậy?

Đầu óc tôi đau nhức. Tôi có thể nghe rõ tiếng mưa gió đang gào thét xung quanh và ở phía sau, cuộc chiến đã diễn ra, các ô cửa kính đang vỡ vụn và những tiếng động mạnh khác vang lên trong khu nhà. Các binh lính bên ngoài mau chóng tiến lại phía chúng tôi. Một ai đó thay thế tướng Fill đang ở đây.

“Chúng tôi phải đưa cậu ấy rời khỏi đây ngay lập tức.” Một trong số những người bảo vệ lên tiếng.

“Các anh định đưa cậu ấy tới đâu?” Viên tướng đó hỏi lại bằng một giọng trầm khàn. Giọng ông ấy có chút gì đó thận trọng và nghi ngờ.

Tất cả đột nhiên im lặng một cách đáng sợ, Crystal đang bấu chặt lấy khuỷu tay tôi. Tiếng thổn thức của cô bé chậm lại. Có điều gì đó không ổn.

“Các anh định đưa cậu ấy đi đâu?” Viên tướng lặp lại lần nữa.

Có tiếng động gì đó cất lên như tiếng lên đạn. Những binh sĩ đang giương súng hướng thẳng về phía chúng tôi. Họ đang làm gì vậy? Ngước nhìn lên khuôn mặt của người đang giữ mình, hắn ta không giống ai trong số những người tôi đã từng gặp vào đêm qua. Một nụ cười để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn. Tim tôi như ngừng đập…

“KHÔNG!!!!!!” Kyra kêu lên.

Chỉ còn tiếng la hét thất thanh xung quanh, không một tiếng súng nào có thể cất lên, toàn bộ binh lính và viên tướng đó nằm gục trên máu của chính mình. Máu tươi nhuộm đỏ nền tuyết trắng. Hắn ta cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt đó đã biến đổi. Đôi mắt có đỏ tươi của máu. Khói đen đang tỏa ra xung quanh và nhấn chìm tôi trong đó. Nó khiến tôi nghẹt thở, tôi không thể nhìn thấy hay cảm nhận được gì nữa. Chẳng lẽ mọi chuyện đã chấm dứt với tôi…

 

...........................................

          Toàn thân nhức buốt, đầu óc tôi lâng lâng khó tả và đôi khi nó lại nhói lên một cái... Không khí lạnh buốt là điều đầu tiên tôi cảm nhận được vào lúc này, pha lẫn trong đó một chút gì đó ẩm mốc và cũ kĩ. Tôi hít từng hơi dài để từng luồng khí lạnh tràn vào trong phổi của mình, nó đã có tác dụng, những giác quan của tôi đang tỉnh lại.

Tôi gắng sức chớp mắt mỗi lúc một nhanh hơn để có thể nhìn rõ được xung quanh. Mọi thứ đang chìm vào bóng tối và chỉ còn lại ánh trăng đang soi sáng qua cửa sổ. Tôi đang ở đâu vậy? Một căn phòng cũ kĩ, tôi có thể nhìn thấy chiếc gương vỡ vụn nằm trên chiếc bàn nhỏ phía cuối chân giường mình đang nằm, những mảng tường nứt loang lổ và gạch đá ngổn ngang xung quanh. Tôi nhận ra là chiếc chăn vẫn cuốn quanh người tôi như lúc đó.

Tôi chưa chết, ít nhất là vào lúc này. Tất nhiên rồi, kẻ mang tên của dòng họ Gristendusd luôn có giá trị sử dụng, có thể hắn sẽ dùng để ép buộc bố John đầu hàng hoặc tệ hơn là lấy mạng ông đổi với chúng tôi. Kéo thân thể mình ngồi thẳng dậy một cách khó khăn, một luồng gió mạnh tràn vào căn phòng qua ô cửa rách nát. Và điều gì đó kéo tôi giật mình nhìn về phía gần cửa ra vào. Lồng ngực bị ép chặt lại một cách thô bạo, hơi thở dần nhẹ đi. Tôi nhìn chằm chằm vào góc đen mờ mịt ấy… và chờ đợi. Một đôi mắt đỏ hiện lên đầy đe dọa. Hắn đang ở đây, im lặng trong bóng tối, một con quỷ thực sự đang chầm chậm lướt đi trong không khí.

"Ánh mắt của Jim." Giọng nói kỳ lạ vang lên trong tâm trí. "John cũng không hề có ánh mắt đó. Thật thú vị."

          Hắn tới bên chiếc giường nơi tôi đang nằm.

"Ta sẽ gặm nhấm tâm trí của ngươi, sẽ gieo vào đó những nỗi sợ hãi bất tận." Giọng tiếp tục xoáy sâu vào từng kẽ nhỏ trong đầu tôi. "Ngươi sẽ không bao giờ có thể thoát được..."

          Chiếc miệng đầy những chiếc răng nhọn hoắt của hắn từ từ mở mỗi lúc một to hơn. Tôi không còn nhìn thấy gì xung quanh nữa. Tôi bị bao vây bởi bóng tối sâu thẳm và những chiếc răng thèm khát đó...

"... Định mệnh của mi là cái chết..."

 "KHÔNG!!!!!!!!!" Tôi gào lên và giãy dụa một cách tuyệt vọng.

          Những cánh tay nào đó đang giữ chặt lấy tôi, không được, tôi không muốn chúng động đến tôi. Cố gắng hết sức có thể để thoát ra khỏi chúng, những cánh tay đó bị hất văng ra nhưng chúng chưa từ bỏ, tiếp tục bám lấy tôi một cách yếu ớt. Tôi sẽ làm được, không tôi phải làm được. Tôi chưa thể từ bỏ vào lúc này, tôi phải thoát ra, tôi phải chiến...

"BỘP..." Đầu tôi choáng váng, sức lực của tôi mất đi nhanh chóng, tôi không thể làm gì được nữa.

"Tỉnh lại đi Zero." Một giọng nói quen thuộc cất lên, đó là Kyra. "Mở mắt ra nào."

          Không phải là tôi đang tỉnh sao? đôi mắt tôi khẽ mở ra một cách yếu ớt rồi lại nhắm nghiền lại bởi những ánh sáng đang rọi thẳng vào chúng.

"Cú đập đó thật đẹp." Giọng Crystal cất lên một cách thích thú. Kyra nhăn mặt lại không tán thành cho lắm. Con bé nói tiếp. "Tin em đi, anh ấy xứng đáng mà."

          Tuyệt, cám ơn cô em tốt bụng, ít ra thì tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng những gì tôi gặp lúc nãy chỉ là mơ. Tôi uể oải ngồi thẳng dậy và đưa tay xoa xoa đỉnh đầu. Ồ, không tồi chút nào, chỗ Kyra đập vào xuất hiện một cục u nhỏ.

"Mình thật sự xin lỗi." Kyra nói, giọng cô bạn hơi run run. "Bạn không sao chứ?"

"Mình ổn." Tôi đáp. "Dù sao thì nhờ vậy mà mình mới không... Bạn biết đó, la hét như một thằng điên."

Crystal chêm vào: "Anh phải biết ơn vì điều đó."

          Tôi ném một cái nhìn thù địch về phía con bé rồi đảo mắt nhanh xung quanh mình. Có vẻ như căn phòng chúng tôi đang ở đã từng là của một đứa trẻ khi trên tường dán đầy những bức tranh ngộ nghĩnh nhiều màu sắc, thêm vào đó là một chiếc tủ đựng đầy những hộp kẹo ngon lành.

"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Tôi hỏi.

"Một căn nhà gần trường WoodWorld." Crystal đáp. "Hắn để chúng ta ở đây để đợi anh tỉnh lại."

"Vậy chính xác thì anh đã ngủ bao lâu rồi?"

"Cũng không nhiều lắm." Con bé nhìn lại đồng hồ rồi nói tiếp. "Chính xác thì đã là 12h đêm. Anh đã ngủ được tầm sáu tiếng rồi."

"Chúng không làm gì hai người chứ?"

"Không, bọn chúng không làm gì cả." Kyra lên tiếng, trông cô nàng đã trở lại bình thường.

"Có lẽ nào hắn muốn dùng chúng ta để ép họ nộp mạng?”

"Không đâu bé con, chúng ta không cần tới những thủ đoạn thấp kém như vậy." Giọng nói lanh lảnh của hắn vang lên trong đầu cắt ngang mọi suy nghĩ của chúng tôi và kéo cả ba đứa đưa ánh mắt thận trọng pha lẫn sợ hãi về phía cửa ra vào.

Hắn đang ở đó, lạnh lẽo và tăm tối. Bầu không khí đang bị hút cạn dần, ánh đèn bị che mờ bởi khói đen xung quanh hắn: "Chúng ta luôn muốn có một trận chiến công bằng."

"Phải, việc giết từng người trong gia đình ngươi và tung hô trước toàn bộ lũ người thấp kém về vị cứu tinh của chúng là một cảm giác khó tả." Giọng hắn đang ngân lên từng cung bậc lạnh lẽo như cắt vào da thịt chúng tôi.

"Ngươi nghĩ rằng các ngươi sẽ chiến thắng? Thế giới này sẽ lại nằm trong tay tên Chúa Tể nhảm nhí của các ngươi?..." Crystal lên tiếng, con bé không hề tỏ ra sợ hãi. Khuôn mặt nó đanh lại, cảnh cáo kẻ trước mặt nó hãy coi chừng. Nó cố tình kéo dài câu cuối với một vẻ thách thức và mỉa mai đáng kinh ngạc. "... Và ngươi nghĩ ngươi có thể mang thân xác gia đình ta ra làm trò cười?"

"Đúng vậy." Hắn chậm rãi đáp lại, nhưng giọng nói của hắn khiến chúng tôi đau đớn bởi cái lạnh tới tận óc.

"KHÔNG BAO GIỜ!" Crystal hét lên giận dữ. Cái lạnh buốt quanh chúng tôi trong tíc tắc bị dội ngược lại về phía hắn một cách kì lạ.

Tôi trợn tròn mắt nhìn nó, chưa bao giờ tôi thấy Crystal như lúc này. Tôi có thể cảm thấy một điều đó mạnh mẽ phát ra từ trong con bé. Nó rất giống mẹ.

          Hắn khẽ nghiêng mình lại đôi chút, hắn cũng cảm nhận được thứ gì đang phát ra từ Crystal. Điều đó khiến hắn trở nên thận trọng hơn một chút và cũng không đưa luồng hơi lạnh chết chóc đó bao vây chúng tôi nữa.

"Ta có chút ngạc nhiên đấy, cô bé." Hắn nói, có chút thích thú kì dị trong những từ hắn phát ra. "Ta đã nghĩ nó (hắn liếc sang tôi) mới là kẻ khiến ta phải dè chừng."

"Ngươi muốn gì ở chúng ta?" Crystal hỏi lại.

Ánh mắt của nó xoáy sâu vào hắn như muốn chọc thủng bóng đen đang toát ra từ hắn vậy:

"Ta muốn nó đưa chúng ta tới khu rừng của trường WoodWorld."

          Có chút gì đó khó hiểu ở đây, sao hắn lại cần tôi để thâm nhập vào nơi này? Chẳng phải với hắn đây là chuyện rất đơn giản sao?

          Những tiếng cười chết chóc cất lên: "Chúng ta sẽ đi sau ba mươi phút nữa."

          Hắn lướt đi ra khỏi cửa một cách nhanh chóng và trả lại ánh sáng cho căn phòng. Chúng tôi đều thở dài một cách nhẹ nhõm. Mọi thứ đã ổn định trở lại.

"Lúc nãy trông em thật tuyệt." Kyra nói.

"Em không cho là vậy đâu, chỉ là..." Crystal gượng cười. "... Chỉ là hắn không bao giờ được phép đe dọa thành viên của gia đình Gristendusd.”

“Tại sao hắn lại cần tới chúng ta để tiến vào khu rừng của trường WoodWorld?” Tôi băn khoăn.

"Có lẽ hắn sợ cái cây ăn thịt đó chăng?" Kyra đáp.

"Ý chị là cái cây đã dồn hai người suốt đêm đó hả? Em thật sự háo hức muốn gặp nó đấy!"

"Anh thì không nghĩ vậy đâu, trông nó thật đáng sợ." Tôi rùng mình khi nghĩ lại vụ chạm trán hôm đó.

"Vậy thì đó lại càng không phải lý do hắn cần bạn để tiến vào khu rừng..." Kyra nói tiếp.

Cô nàng ngắt quãng câu nói và nhìn tôi mỉm cười.

"Phải." Tôi thở dài. "Trừ khi hắn cần mình làm mồi nhử, mình dám cá là cái cây đó vẫn còn nhớ vị mình lắm."

          Crystal phá ra cười, một chút vui vẻ thế này sẽ phần nào giúp chúng tôi tạm quên đi những áp lực nặng nề ở đây. Chắc chắn bọn chúng biết về cuốn sổ đó, nó chính là chìa khóa cho mọi bí mật của giáo sư Lista...

 

          Chúng tôi đang đứng ngoài bìa khu rừng cạnh những phòng học cũ bỏ hoang. Không có gì ngạc nhiên khi chẳng thấy ai ở đây cả, có lẽ toàn bộ giáo viên và bảo vệ của trường đã đến nơi nào đó an toàn hoặc ở nhà với gia đình của mình. Không gian lạnh lẽo, im ắng, tuyết trắng đã phủ kín những lối đi trong trường và làm những cành cây phải hạ xuống một chút, mọi thứ xung quanh mờ ảo dưới ánh trăng, thật khó có thể tưởng tượng được chỉ cách đây ít lâu tại đây đã có những bữa tiệc thật tuyệt vời. Vết tích của kim tuyến vẫn còn, chúng vẫn chưa được gỡ ra khỏi đó, lấp ló trong đó tôi có thể thấy những chiếc bóng đèn nhiều màu sắc và những dải băng rôn nhàu nát.

Ba đứa tôi nhìn nhau lo lắng. Bao quanh chúng tôi là màn khói đen mờ ảo. Cái lạnh phát ra từ chúng không giống như ở bên ngoài, nó khiến người ta tuyệt vọng nhiều hơn. Tôi cũng hoàn toàn không nhận thấy dấu hiệu nào của cây hoa ăn thịt đó. Chúng kéo cả đám tới cây Dẻ ngựa. Thật kì lạ, xung quanh tán lá của nó không có một chút tuyết nào cả. Như thể có một vòng bảo vệ vô hình quanh đây vậy. Một tiếng cười phấn khích phát lên nho nhỏ, rồi thêm một tiếng cười nữa, rồi thêm nhiều hơn nữa. Cả bọn chúng đang phát ra những tiếng cười khó hiểu và đáng sợ. Một tiếng động chói tai phát lên trong tâm trí chúng tôi khiến tất cả im bặt. Là hắn, kẻ duy nhất không cười. Có vẻ như chúng bị kích động khi tới đây.

Đúng như tôi nghĩ, không gian xung quanh bên dưới tán lá của cây Dẻ ngựa ấm áp kì lạ, tôi thấy nguồn năng lượng trong người mình đang được hồi phục trở lại, cơn lạnh thấu xương trong tâm trí cũng biến mất.

"Thật tuyệt diệu." Hắn lên tiếng. "Bao năm qua mọi thứ vẫn không hề thay đổi... Nào, giờ thì nói cho ta biết cách vào nơi đó."

          Luồng khói đen xung quanh hắn tỏa ra mạnh mẽ. Chúng bao vây lấy tôi và giữ chặt tôi trên không trung.

"Nói cho ta biết, làm sao để vào được nơi đó." Hắn lặp lại từng chữ một cách rành rọt, nhưng hơi lạnh mà hắn phả ra như muốn đóng băng mọi thứ trên cơ thể tôi mà nó chạm vào.

          Crystal và Kyra bị những làn khói khác giữ chặt cả miệng để ngăn họ không gào thêm bất cứ tiếng gì nữa. Chỉ còn tiếng gió vi vu vô cảm đang lướt qua tôi như trêu đùa. Tôi phải làm gì đây, hắn không thể được biết điều đó, tôi hoàn toàn không hề biết thứ gì đáng sợ ở bên dưới căn phòng bí mật đó. Nếu tôi nói ra, nếu Chúa tể của chúng biết được, mọi thứ có thể sẽ chấm hết. Mọi thứ mà cụ Jim đã làm đều trở nên vô nghĩa. Tôi không được phép khuất phục, tôi không được phép tiết lộ cho hắn biết...

Không... Nói cho ta biết... Không... Đừng trốn chạy điều đó... Không, không,... Số phận của ngươi là cái chết... KHÔNGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!

          Tiếng hét của tôi vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, chết chóc. Dường như mọi thứ đang ngừng lại trong khoảng không vô tận. Làn khói của tuyệt vọng đang dịch chuyển rất nhanh trong người tôi, nó tiến tới trái tim trước khi cố gắng bóp nghẹt một cách thô bạo. Lưng tôi đập mạnh vào thân cây Dẻ ngựa, hắn lại tiếp tục tóm lấy tôi và siết chặt tôi thêm nữa.

"Cơ hội cuối cùng cho mi, bé con. Cuốn sổ đó đâu."

"Không.....bao...........giờ." Tôi đáp lại một cách yếu ớt.

Tim tôi đập loạn nhịp, kết thúc rồi, tôi đã không đầu hàng. Có lẽ trước khi chết tôi có thể tự hào về bản thân mình một chút. Tôi nhắm mắt lại và cố tận hưởng những phút cuối cùng này...

"Không, không, còn quá sớm đấy cậu Zero."

          Thân thể tôi được thả ra và rơi thẳng xuống đất. Nhưng ai đó đã đỡ lấy tôi, nụ cười đáng ghét đó thật khó có thể quên được, Victim. Tất cả các thành viên khác đều đồng loạt lao tới cứu lấy Kyra và Crystal trong nháy mắt.

"Xin lỗi vì đã đến muộn." Victim nói. "Các cô cậu không sao chứ?"

          Những cơn đau đang giảm nhanh chóng nhờ tác dụng thần kì của cây Dẻ. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt lem luốc của hai cô nàng. Tôi đưa mắt tìm kiếm xung quanh và nhận ra mái tóc màu hạt dẻ đó đang đứng ở vòng ngoài che chắn cho chúng tôi.

"Spencer, anh ổn chứ?" Tôi cố gắng át đi tiếng gió mỗi lúc một to hơn.

"Tôi ổn thưa cậu." Anh ta cười lớn. "Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà."

          Victim tiến tới phía trước vòng bảo vệ. Anh nhìn hắn không chớp mắt, cái nhìn của một kẻ săn mồi.

"Shady – Pig of Shadow." Anh lên tiếng. Âm điệu của anh mỉa mai thấy rõ.

"Victim." Hắn cười khẩy. "Có vẻ như ngươi mất nhiều thời gian hơn ta nghĩ."

"Phải, ta cũng hơi có chút bất ngờ. Ta không nghĩ các người dám liều lĩnh như vậy."

"Cũng không quá khó mà, cậu bé."

          Victim chỉ nhún vai đáp lại.

"Hắn chuẩn bị rồi đó." Anh cảnh báo mọi người.

"Thực ra thì anh khiến chúng tôi lo lắng hơn đấy." Tôi đáp lại.

"Chắc rồi." Anh mỉm cười. "Tôi sẽ dạy cậu thực chiến là như thế nào."   

          Những người bảo vệ xông lên trước, họ lần lượt chọn đối thủ cho mình và tách chúng ra thành từng cặp.

"Anh chắc về việc này chứ?" Spencer nói. "Anh sẽ phải đối đầu với ba tên đấy."

"Thực ra thì chỉ có một thôi."Victim bình thản đáp lại. Ánh mắt của anh hoàn toàn bỏ qua hai kẻ đang đứng cạnh Shady. Và chỉ tíc tắc sau đó, chúng biến mất trong không khí.

"Chúng... chúng đâu rồi?” Crystal kêu lên.

"Không có việc gì phải lo lắng cả." Victim quay người về hướng chúng tôi. "Chú ý nhé, cậu Zero, kẻ thù luôn chờ đợi sự bất cẩn của chúng ta..."

          Trước khi chúng tôi kịp cảnh báo cho Victim rằng một tên đang ở sau lưng thì khuôn mặt của hắn đã đáp mạnh xuống đất bởi nắm đấm của anh. Chúng tôi không thể kịp nhìn thấy Victim vòng ra sau lưng hắn bằng cách nào.

"... Nhưng chúng luôn lộ ra khi tấn công con mồi..."Victim mỉm cười. Anh đá bay tên đó ra khỏi chỗ chúng tôi. "... Tất nhiên khi kẻ thù của chúng ta đã biết hắn không thể đánh lén được nữa, thì tốt nhất là đối đầu trực tiếp..."

          Tên thứ hai đã xuất hiện, tôi có thể cảm nhận được sự lúng túng và sợ hãi của hắn khi giáp mặt với Victim.

"Tới đây nào." Victim vẫy vẫy tay đầy khiêu khích.

          Luồng khói quanh hắn bùng lên mạnh mẽ che kín mọi thứ xung quanh và lan nhanh tới chỗ chúng tôi.

"Ồ, lại là trò đó à." Anh cười khẩy.

"Cẩn thận đấy Victim!" Tôi kêu lên.

Khói đen đã bao trùm tất cả chúng tôi, cái lạnh buốt của nó khiến tôi không thể nhìn thấy gì nữa. Những tiếng va đập mạnh, di chuyển vang lên mỗi lúc một to, và kết thúc là một tiếng "hự" của ai đó trúng đòn trong bóng tối.

"Cậu sẽ không cần dùng tới đôi mắt của mình để tìm kiếm một kẻ thù đang mất đi lí trí trong bóng tối." Victim hiện ra, nắm đấm của anh xoáy mạnh vào hình hài gầy nhẳng của hắn trong đám áo chùng đen kịt. "Thậm chí chúng còn dễ bị phát hiện hơn rất nhiều."

          Victim bình thản quẳng tên còn lại về phía gã đầu tiên vẫn đang nằm bất tỉnh bằng một tay. Tôi thở phào nhẹ nhõm, anh ta thực sự quá giỏi.

"Tôi đã nói rồi mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Victim nhe răng đáp lại.

“Anh vừa làm chúng tôi suýt đứng tim đấy." Tôi nói.

"Và giờ, chỉ còn mình hắn thôi."

          Phải, tôi đã quên mất Shady, chính Victim cũng chỉ coi hắn mới là kẻ thù duy nhất của mình. Và qua những gì chúng tôi trải qua, hắn là một con quỷ thực sự.

"Không tệ đâu, nhóc." Hắn lên tiếng.

"Cám ơn lời khen tặng." Victim cúi mình một cách lịch thiệp. "Cùng nhảy nào."

          Shady cũng phát ra một quả cầu luồng khói lạnh lẽo về phía trước, nhưng luồng khói đó không bao trùm tất cả chúng tôi mà nó nằm lơ lửng ở giữa.

"Hắn đang làm gì vậy?" Kyra hỏi.

"Một lời thách thức." Victim đáp lại rồi lao nhanh vào quả cầu đó.

          Chúng tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong đó là gì nhưng tôi có thể cảm nhận được họ đang giao chiến trong đó với một tốc độ đáng sợ. Không khí xung quanh họ tạo thành những cơn gió mạnh khiến những chiếc lá bay lơ lửng và bị cắt đứt trong không trung. Victim bị hất mạnh ra ngoài, anh vội vàng kìm người lại trước khi va phải chúng tôi. Một vết xước nhỏ xuất hiện trên mặt anh và một chút máu đang chảy ra từ khóe môi.

"Anh không sao chứ?" Tôi lo lắng hỏi.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Victim lại lao vào đó một lần nữa.

          Cảm giác bất an khó tả đang lớn dần trong tôi, liệu rằng anh có thắng được hắn không? Những tiếng động mạnh của kẻ bị trúng đòn, người bị thương vẫn vang lên đều đặn. Victim tiếp tục bị văng ra ngoài một lần nữa. Lần này một bên vai áo của anh bị xé toạc ra. Nhưng ở phía bên kia có một tiếng va mạnh vào thân cây. Victim mỉm cười và lại tiếp tục lao tới. Ý chí chiến đấu của anh ta tỏa ra mạnh mẽ và hơn thế nữa là khát khao hạ gục đối thủ đang rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đây là thực chiến ư? Đây là thứ tôi đã muốn học ư? Chúng thật đáng sợ!

Bỗng một cảm giác kì lạ xâm chiếm cơ thể tôi, lồng ngực tôi nén chặt, nhưng cảm giác đó không giống như những lần trước. Nó giống như sự hưng phấn, kích thích tột độ. Nó khiến tôi muốn đứng bật dậy và gào lên sung sướng điên cuồng. Hơi thở tôi mỗi lúc một nhanh hơn, tôi có thể cảm nhận thấy miệng tôi đang toét ra một nụ cười man dại.

"Anh sao vậy Zero? Dừng lại đi!" Crystal kêu lên sợ hãi. Con bé và Kyra đang cố giữ chặt lấy tôi khỏi lao tới phía trước.

          Có ai đó đang lao vào giữa cuộc chiến của Victim và hắn ta. Tôi có thể cảm nhận được, người đó phát ra một thứ sức mạnh kì lạ. Và từ phía sau chúng tôi, một người khác cũng lao vào trận chiến đó. Một cảm giác ấm áp quen thuộc, một vòng tay mềm mại ôm chặt lấy tôi. Quả cầu khói vỡ tung ra khi hai người lạ mặt đó chạm vào nhau.

"Chúng sẽ phải trả giá cho chuyện này." Mẹ thốt lên đầy tức giận. Đôi mắt bừng lên ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt bất cứ thứ gì bà muốn.

          Trước mắt tôi, bố John đang đứng cạnh Victim. Đối diện với ông là Shady và một kẻ nào khác đầy bí ẩn. Bộ áo chùng che đi mọi thứ chỉ để lộ ra đôi mắt sáng rực trong bóng tối.

"Tất cả lùi lại." Ngài thủ lĩnh ra lệnh. Đội bảo vệ ngay lập tức nhảy vọt về phía chúng tôi và tái lập lại hàng rào như cũ. Ông thả vào không khí từng hơi thở nóng bức. "Cút đi, trước khi ta đổi ý!"

"Anh chắc chứ John..." Victim lên tiếng nhưng đã bị ông chặn lại. Ánh mắt của ông hằn lên sự tức giận tột độ cũng như cảnh cáo anh hãy coi chừng.

"Hẹn gặp lại." Shady đáp lại và gửi một nụ cười kì quái tới tôi trước khi tất cả bọn chúng biến mất vào bóng tối trong khu rừng.

          Không gian yên tĩnh một cách đáng sợ, nét mặt bố John đã giãn ra, ông lại xoa đầu chúng tôi trấn an.

"Tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được cậu ấy." Victim nói. Anh đang cúi mình đầy cứng nhắc.

"Mọi thứ đã có thể tệ hơn nếu không có cậu." Ông vỗ nhẹ vào vai người hậu cận thân thiết.

          Victim gật đầu một cách lo lắng: "Chúng đã cử cả kẻ đó tới đây. Chúa Tể thực sự đã biết bí mật rồi chăng?"

"Tôi không chắc về điều đó nhưng sự xuất hiện của kẻ đó vào thời điểm này giống như một lời cảnh báo về cuộc chiến sẽ sớm diễn ra thôi." Bố John đáp. "… Nhưng trước tiên chúng ta phải đưa bọn trẻ về đã. Hôm nay là quá đủ với chúng rồi."

          Tôi lịm đi vào giấc ngủ một cách mệt mỏi, thân thể tôi đang nhũn ra. Nhưng giọng nói kì quái đó vẫn vang lên văng vẳng.

 

… Định mệnh của mi… Là cái chết...