DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 8

| 404 lượt xem | Khôi Vũ

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.


Chương 8: Máu mủ.

 

   Bryan tức tốc phóng xe như bay đưa chúng tôi về nhà, anh không quên đón luôn cả cô July tới nhà tôi. Họ sẽ an toàn hơn khi ở đó. Khuôn mặt cô tái nhợt và hoảng hốt, cô ôm hai con vào lòng nức nở vui sướng khi thấy chúng vẫn ổn, ít nhất là vào lúc này.

“Kenji đã thất bại? Bố tôi đã rất tin tưởng ông ấy!” Tôi lên tiếng hỏi khi đang đi qua khu phố Clander số 6.

“Có lẽ chúng ta đã tính toán sai.” Bryan đáp một cách sốt ruột, anh đang cố gắng lách qua những dòng người đang náo loạn trên các khu phố, người ôm mặt khóc nức nở, người chắp tay cầu nguyện trong giá lạnh với hai hàng nước mắt trải dài. “Thủ lĩnh đời trước của nhà Samanosuke đã từng phục vụ cho Chúa tể Slayveter nhưng ông ta thì không, tôi không biết vì sao nhưng John hoàn toàn tin tưởng ông ta. Anh ấy đặt niềm tin khi giao nhiệm vụ bảo vệ ngục tù Leapstull. Nhưng giờ thì... nó đã vỡ!”

“Không thể ngờ rằng chuyện này lại có thể xảy ra.” Cô July nói, nước mắt cô vẫn chưa ngừng lại.

   Chúng tôi nhìn nhau im lặng sợ hãi.

“Nó đã xảy ra và chúng tôi sẽ ngăn chặn hắn ta một lần nữa!” Bryan khẳng định điều đó.

   Cô July không nói gì nữa, chỉ gật đầu một cách khó khăn và lẩm bẩm: “Chúa ơi!”

   Tôi không nghĩ chúa có thể giúp ai điều gì bây giờ, phụ thuộc vào chính chúng tôi mà thôi, nhưng không thể tưởng tượng ra nó lại diễn ra nhanh như vậy. Tôi nhìn Kyra, những nét lo âu hiện rõ trên gương mặt, mặc dù cô bạn đang cố tỏ ra bình tĩnh. Tôi cũng không thể nói tiếp điều dang dở đó vào lúc này, tôi sợ hãi nghĩ tới bố mẹ ở ngoài kia, trong đống lửa rực cháy đang cào xé màn đêm tuyệt vọng này.

   Quân đội bắt đầu được huy động đi dọc hành lang các khu phố, họ thông báo tình trạng khẩn cấp đang xảy ra và yêu cầu toàn bộ dân chúng không được ra đường vào lúc này. Ngôi nhà của chúng tôi là nơi tập trung nhiều người nhất, họ lập cả một hàng rào phong tỏa từ bên ngoài. Chúng tôi bị chặn lại khi tới gần đó. Một người đàn ông cao lớn với bộ đồ chuyên dụng của lực lượng phản ứng nhanh TimeTraveler tiến đến. Bryan bước ra nói chuyện với ông ta, ông ta cao hơn Bryan hẳn một cái đầu, ria mép gần như che kín miệng và đôi mắt được giấu sau một cặp kính đen. Một lát sau, tôi thấy ông ta tiến lại và ngó đầu vào trong.

“Vậy đây là quý tử nhà Gristendusd, hân hạnh cho tôi.” Ông ta nói một cách lịch thiệp trước khi ra hiệu cho phép chúng tôi vào nhà của mình.

   Bố mẹ vẫn chưa về khiến cho niềm bất an trong tôi dâng lên. Crystal ở ngay sau lưng tôi trông con bé cũng đang bàng hoàng cực độ, cột lửa phía xa vẫn bùng lên mạnh mẽ, chúng tôi có thể nghe rõ từng tiếng nổ lớn vang lên. Dường như tiếng ai đó la hét thảm thiết phảng phất trong không khí. Bryan đang gọi điện thoại, mặt anh đỏ gay gắt và cố gắng gào lên át đi tiếng ồn ào bên kia.

   Một tiếng nổ cực lớn khác vang lên. Mặt đất rung chuyển xô ngã tất cả chúng tôi, điện vụt tắt. Tôi vội vàng kéo lấy bàn tay của Crystal trong đêm tối và ôm chặt lấy nó để chắc chắn rằng con bé an toàn. Quân đội lao nhanh vào khu nhà và chiếu sáng trở lại khiến tôi nhận ra, mình đang ôm cô bạn.

“Mọi người không sao chứ?” Viên chỉ huy ra lệnh đỡ chúng tôi đứng dậy.

“Có chuyện gì vậy?” Bryan gần như hét lên.

“Ngục tù Leapstull đã bị phá hủy hoàn toàn.” Ông ta đáp lại một cách khó khăn, sự giận dữ pha lẫn lo lắng phả ra khàn đặc. “…Hắn đã cho nổ toàn bộ.”

“Bố mẹ tôi thì sao?” Tôi hỏi nhưng lại sợ hãi phải nghe câu trả lời.

“Họ đã rút kịp khỏi đó.” Ông trao cho thằng nhóc một cái nhìn trấn an. Những lời phát ra đó làm tôi thở dài nhẹ nhàng.

   Cô July ôm lấy hai đứa. Họ còn sống. Đưa ánh mắt về phía Crystal, gương mặt lấm lem của con bé đã giãn ra đôi chút. Bàn tay cô bạn đặt lên vai dịu dàng, an ủi khiến tôi ước gì có thể ôm Kyra một lần nữa.

   Một đêm dài nữa qua đi, tôi không thể chợp mắt được dù chỉ một lúc, sợ rằng khi mình thức dậy, những điều đáng sợ sẽ ập tới cùng lúc. Tôi muốn mình phải luôn tỉnh táo, ít nhất là cho tới khi họ trở lại! Và họ đã quay về vào chiều hôm sau, bố mẹ tôi và những người nhà Mathael nhuốm một màu đen của khói pha lẫn bụi bẩn và một chút máu trên gương mặt. Họ không nói năng gì thêm chỉ vội vàng vào phòng tắm để trút bỏ những thứ đó trước khi triệu tập tất cả mọi người. Những người giúp việc cố gắng làm những món ăn ngon nhất nhưng liệu rằng ai trong số những người ở đây thể nuốt trôi chúng vào lúc này?

“Chúng ta đã thất bại.” Bố John nói. Sự thất vọng và chán nản thể hiện rõ mồn một. Ông uống hết một cốc đầy rượu mạnh. “Kenji đã cố gắng hết sức bảo vệ nơi đó, chúng ta đã tới muộn để có thể cứu được ông ấy. Điều duy nhất chúng ta làm được là bỏ mặc ngục tù Leapstull bị phá hủy!”

“Đó không phải lỗi của anh John. Chúng ta không thể ngờ rằng hắn lại có thể làm được điều đó.” Bristan nói. “Ai đó đã giúp hắn làm việc này. Và chúng ta biết kẻ đó cũng là một thiên tài về khoa học.”

“Phải, kẻ đó đã tìm được cách cắt đứt hệ thống điện của ngục tù Leapstull mà không làm ảnh hưởng tới thành phố ARM - 1!”

“Tôi sẽ giúp anh tìm ra hắn là ai, John.” Ông chỉ huy lên tiếng.

“Cám ơn anh, Fill, ý kiến của Nhà lớn như thế nào?” Bố John hỏi.

“Họ đã làm tất cả những gì có thể.” Fill đáp. “Hiện giờ chúng tôi đã phong tỏa mọi nẻo đường, nhưng nếu chúng ta không kìm hãm được Chúa tể thì hắn sẽ bùng nổ chiến tranh ra toàn thế giới, tôi e rằng lúc đó….”

   Ngài thủ lĩnh đưa tay ngắt lời ông ta: “Chúng ta sẽ làm được. Ông tôi đã từng chiến thắng, tôi sẽ lặp lại điều đó…một lần nữa!”

   Ánh mắt của bố xoáy sâu vào viên chỉ huy.

“Tôi hi vọng điều đó. Nhưng nếu có bất kì nguy hiểm gì xảy ra ngoài tầm của anh, chúng tôi sẽ thực hiện cách của riêng mình.” Fill cảnh báo.

   Ông đáp lại bằng một nụ cười nhạt.

“Lão Lennox cùng hai tên phản bội Hales, Meredith có lẽ là những kẻ vui mừng nhất lúc này!” Giọng hiện rõ sự khinh miệt tức giận.

“Tôi không bất ngờ lắm về điều này. Nhà Belling có thể gặp nguy hiểm. Bà Lolyta chưa bao giờ là một Thủ lĩnh dũng cảm như mẹ của bà ấy. Đối với Chúa tể thì đó không phải vật cản gì nhưng với Lennox thì hắn luôn muốn đá bà ấy như một quả bóng vậy.” Bristan nói.

“Trong trường hợp đó, Bristan.” Bố John đáp lại một cách thoải mái. Ông khẽ ngả người ra sau thư giãn. “Lolyta sẽ rất vui sướng khi được giáp mặt với ông ta trên chiến trường, đừng lo. Sau khi phá hủy ngục tù Leapstull, chắc chắn Chúa tể sẽ cần một khoảng thời gian để xây dựng căn cứ và tạo ra đội quân mới. Chúng ta cần giải cứu cho Kenji và bổ sung lực lượng để đón tiếp hắn một lần nữa.”

   Bố nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Bao giờ họ tới Bristan?”

“Tối nay, sự việc ở ngục tù Leapstull chắc chắn đã lan rộng.” Bristan đáp. “Họ sẽ không ngồi yên đâu. Nhưng John, anh phải cân nhắc thật kĩ càng trước khi quyết định.”

“Tôi biết rồi.” Ngài thủ lĩnh lạnh lùng đáp. “Giờ chúng ta có chuyện quan trọng phải làm trước.”

   Mọi người im lặng hướng về phía chiếc ghế chính giữa. Không khí im lặng hoàn toàn, bố chậm rãi nhìn quanh một lượt.

“Zero, Crystal.” Ông cất tiếng về phía hai đứa. “Giờ có một việc khác ta cần hai con làm ngay bây giờ.”

   Chúng tôi im lặng không đáp. Nhịp thở trong lồng ngực gần như không còn nữa, các dây thần kinh của tôi đang căng ra để cố gắng chấp nhận những điều kinh khủng khác nữa đang tới.

   Bố John đưa mắt lướt qua hai đứa một lượt trước khi nở một nụ cười: “Ồ, không có gì nghiêm trọng lắm đâu. Ta chỉ muốn nói là chúng ta sắp tiếp đón những vị khách quý và ta mong là các con sẽ thật tử tế với họ.”

   Tôi và Crystal thở phào nhẹ nhõm.

“Bao lâu nữa người đó sẽ tới vậy?” Tôi hỏi.

“Tầm ba hoặc bốn tiếng nữa. Con nên nghỉ ngơi một chút cưng à.” Mẹ đáp lại tôi và mỉm cười thích thú. “Không tệ đâu, Zero.”

   Nhe răng cười đáp lại, bà nói đúng, tôi sẽ về phòng để nghỉ ngơi một lát, tôi thật sự thấy mệt rồi. Bộ đồ mặc từ chiều hôm qua cho kế hoạch của mình vẫn chưa được thay ra. Căn phòng giờ lại là một đồng cỏ mướt xanh, mềm mại và êm dịu trong đêm tối. Nhưng trước khi tận hưởng khung cảnh này, tôi tiến vào phòng tắm và để mặc cho nước ấm nhảy múa, xoa bóp các giác quan đang mềm nhũn ra vì mệt mỏi, trước khi cố gắng vươn người thoải mái hết mức có thể trên giường.

   Gió bắt đầu nổi lên nhè nhẹ, những con đom đóm đang núp trong các bụi cỏ thả mình theo những dòng chảy đó một cách uyển chuyển, tôi ngắm nhìn mọi thứ một cách say sưa, đó luôn là khung cảnh tôi thích nhất, được thả mình nằm giữa thiên nhiên êm dịu và tận hưởng không khí trong lành.

“Thật đẹp.” Một giọng nói quen thuộc cất lên.

   Trái tim tôi lại phát ra những tiếng hân hoan, Kyra đang đứng ngoài cửa, mái tóc dài buông ra mềm mại. Má lúm của cô bạn lại hiện lên trên gương mặt đáng yêu ấy. Bức tranh của tôi đẹp hơn bao giờ hết khi Kyra xuất hiện vào lúc này.

   Cô bạn nhẹ nhàng tiến tới ngồi xuống cạnh tôi.

“Hình ảnh này thật đẹp và hình như có thêm cả hiệu ứng cảm giác nữa.” Kyra nói một cách thích thú. “Mình có thể cảm thấy sự êm dịu, cứ như là đang ở đó thật vậy!”

“Giáo sư Liston đã làm cho mình căn phòng này.” Tôi nói. “Một món quà khi mình lên bảy tuổi. Điều tuyệt vời nhất mà mình từng được nhận.”

“Một món quà rất đặc biệt!” Cô bạn không giấu nổi sự ghen tị.

“Đây là nơi mình thích nhất.” Tôi nói tiếp. “Không còn lo lắng bài tập mỗi ngày của thầy Skane, không còn sợ trò đùa đáng sợ nào của Fascmits, không còn …”

   Tôi bỏ lửng câu nói một cách khó khăn. Trong giây lát, tôi bị kéo về thực tại tàn nhẫn.

“Đừng!” Kyra ngăn tôi lại. “Hãy nghĩ tới những điều…bình thường.”

   Ánh mắt chúng tôi trao nhau một cảm xúc khó tả.

“Bạn nói đúng.” Tôi hướng cái nhìn của mình về phía bãi cỏ xinh đẹp. “Những sự thật rằng mình kì dị dường như tan biến khi mình ở đây…”

“Mình thì chưa bao giờ nghĩ bạn như thế cả!” Kyra nói. “Một mớ nhảm nhí.”

   Tôi im lặng và nhìn vào khoảng không vô tận.

   Tôi tự hỏi nếu Fascmits chỉ chú ý tới mình tôi thôi thì liệu rằng tôi có những người bạn như bây giờ không? Hay họ cũng chỉ đứng đó cười đùa thích thú mỗi khi Fascmits hành hạ tôi? Họ có tới giúp tôi không hay sẽ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại? Tôi thật sự không muốn một mình tới trường mỗi ngày, không muốn ngồi một mình trong thư viện và không muốn mỗi ngày trốn tránh mọi thứ ở đây. Tôi sợ…

“Bạn đã rất tuyệt đấy.” Lời nói của cô bạn kéo tôi về thực tại. Cô bạn nhún vai. “Về bữa tiệc tối qua. Mình đã tin là bạn không can đảm như vậy.”

“Ơ… mình… mình… Martin và Crystal…” Tôi lúng túng nói. Tôi biết mình đang lắp bắp như một thằng ngốc.

“Dĩ nhiên là mình biết họ bày trò gì.” Giọng cô bạn có chút trách móc. “Dễ thôi mà.”

   Tôi cúi mặt xuống để không cho cô bạn nhìn thấy khuôn mặt đang nóng ran lên của mình. Cô bạn thật thông minh nhưng tôi lại không muốn sự thông minh đó có tác dụng vào lúc này.

“Viktor…” Nghe tới cái tên đó tôi chỉ muốn lộn ruột, ước gì Kyra không nói ra cái tên đó một cách âu yếm tới vậy. “… Anh ấy là một người đáng mến. Tất nhiên rồi, ai cũng nghĩ vậy mà…”

“Viktor rất tuyệt phải không?” Tôi đang nói cái quái gì vậy, tôi điên mất rồi!

   Kyra hơi bất ngờ vì câu hỏi, má cô bạn khẽ ửng lên, có lẽ họ đã…

“Đúng vậy.” Kyra đáp. “Một người bạn tốt.”

   Tôi tròn mắt nhìn cô bạn đang bật cười thích thú. Không khí xung quanh tôi dường như đang ngừng lại, chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai. Kyra vẫn nhìn tôi chăm chú giống cái cách thằng nhóc đối diện đáp lại. Có chút gì đó kì lạ trong đôi mắt nâu ấy, sự háo hức chờ đợi,...  Khuôn mặt của cô bạn đang tiến gần tới hay chính tôi đang di chuyển? Tôi có thể cảm nhận rõ nét hơn bao giờ hết gương mặt đáng yêu ấy, đôi má lúm hiện lên trong đêm tối bởi ánh sáng nhiệm màu của những con đom đóm đang chầm chậm bao quanh chỗ hai đứa tôi đang ngồi. Chúng tạo thành một dòng sông mềm mại, êm đềm. Đôi môi ấy không còn xa nữa…

   Hai đứa tôi giật mình vội vã nhìn về phía cửa ra vào bởi tiếng đằng hắng pha lẫn tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Crystal đang đứng đó, nó đang cố bày ra vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt đang bị lệch đi vì kìm nén việc phá ra cười. Tôi thề là nhiệt độ đang lan tỏa trên mặt tôi có thể làm bốc hơi mọi thứ một cách nhanh chóng. Nếu có nơi nào tăm tối để chui vào giấu mình trong đó, có lẽ tôi sẽ không suy nghĩ gì nhiều đâu!

“Bố cho gọi anh xuống…” Crystal lên giọng. “… Họ đã tới!”

“À, ờ,… vậy à…” Tôi đáp lại một cách yếu ớt như thể đó chỉ là tiếng thở vậy.

   Không khí đang dần tràn lại vào lồng ngực một cách chậm rãi. Những dòng suy nghĩ ngắt quãng khi nãy đang trở lại mạnh mẽ kéo tôi về thực tại tàn khốc. Tôi uể oải đứng dậy và bước tới bên Crystal.

“Hẹn gặp lại chị sau.” Crystal nháy mắt một cái với Kyra.

   Cô bạn mỉm cười đáp lại.

   Chúng tôi chậm rãi bước đi trên hành lang. Mặc dù các cửa kính đã được đóng lại cẩn thận nhưng dường như cái lạnh lẽo thấu xương về đêm vẫn cứ nô đùa quanh đây. Riêng việc nhìn ra ngoài thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình rồi. Từng đợt gió lạnh đập mạnh liên hồi vào kính – nó làm tôi liên tưởng tới các dòng suy nghĩ đang gào thét trong tâm trí của mình, nó cũng lạnh lẽo và đáng sợ như vậy. Và tôi lại mất đi một cơ hội nữa. Nhưng những điều đó chưa đủ làm tôi đóng băng vì thứ Crystal vừa đưa...

“Nè, tặng anh đó.” Crystal chìa tay ra kèm một nụ cười ma mãnh.

   Tôi vô thức nhận lấy và đưa lên xem. Đó là một bức ảnh thật đẹp, tôi có thể thấy khoảng cách giữa tôi và Kyra nhỏ như thế nào, chắc chỉ vài millimet nữa thôi. Tôi vẫn còn cảm thấy chút ngây ngất vì phú giây ngắn ngủi đó.

“Cám ơn...”

“Suỵt.” Crystal khụt khịt mũi. “Chẳng có gì để anh phải cám ơn cả. Bức ảnh này coi như là vì anh đã giúp em vở kịch.”

“Nhưng em cũng đã thỏa thuận giúp anh không phải tập với Victim một tháng mà?” Tôi hỏi lại.

“Thì cứ coi như là thưởng thêm cho anh vì vở kịch đã rất thành công.”

   Cô bé thụi nhẹ vào vai tôi một cái. Tôi cất tấm ảnh ngay ngắn vào túi của mình. Tạm thời phải gác lại mọi chuyện để thực hiện lời hứa với bố John, tôi và Crystal tự hỏi vị khách ấy là ai? Xét theo những gì bố John muốn ở chúng tôi thì vị khách đó không có nguy hiểm gì và có lẽ là ai đó chúng tôi quen biết chăng.

   Tôi chẳng thế nhớ hết được những vị khách đã tới đây. Cả gia đình tôi, Victim, Bryan và tất cả những những người khác đều đứng ngay ngắn trước cửa ra vào của khu nhà. Mọi người đều tỏ ra nghiêm túc và long trọng một cách kì lạ, thậm chí mẹ đã bắt tôi mặc lại một bộ vest mới tinh. Và họ đã tới, từng đoàn xe dài đen kịt chậm rãi tiến tới hàng rào bảo vệ đặt ở vòng ngoài. Họ nhanh chóng được tướng Fill dẫn qua. Tôi đã nhận ra họ là ai, những người thân “còn lại” của gia đình – những con người của lề lối, kiêu ngạo và tối cao của dòng họ Gristendusd…

 

   Mặc dù mưa gió bão bùng mỗi lúc một mạnh hơn nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ những vị khách đó đang nhanh chóng bước vào sảnh. Những khuôn mặt điềm đạm, khắc khổ và nhăn nhúm vẫn không hề thay đổi bởi gió lạnh, ở họ tỏa ra một bầu không khí trang nghiêm tuyệt đối.

   Bố John cúi rạp người xuống trước họ nhưng chất giọng của ông vẫn cao ngạo và lấn át. “Những Thủ lĩnh vĩ đại!”

   Tôi khẽ ngẩng lên đôi chút để nhìn rõ những con người đó và bị Crystal dúi xuống một cái thô bạo.

“Cám ơn sự tiếp đón của gia đình anh, John.” Một giọng nói trầm khàn cất lên chậm rãi. “Nhưng hãy bỏ qua những quy tắc rườm rà, chúng ta có việc cần nói chuyện ngay bây giờ. Anh biết đấy, mỗi một giây trôi qua, chúng ta lại mất đi một cơ hội suy nghĩ đúng đắn.”

“Tất nhiên rồi thưa ngài. Xin mời.”

   Ngoài Victim và Bryan đứng cùng chúng tôi ra thì tất cả những thân tín còn lại đều tạo thành một lối đi dẫn tới phòng ăn một cách ngay ngắn. Năm người bọn họ vẫn còn đông đủ như lần đầu tiên tôi gặp mặt vào bốn năm trước. Đối với tôi, họ chỉ là những ông già khắc nghiệt và cổ hủ. Bên cạnh họ luôn có một hoặc hai thân tín đi kèm, những người đó theo tôi được bố John cho biết là rất nguy hiểm, thậm chí nếu so tài một cách nghiêm túc thì Victim hay Bryan cũng khó mà đấu lại được. Nhưng dĩ nhiên là hai người đó chẳng bao giờ đồng ý như vậy. Điều tôi chú ý nhất là họ đều to lớn hơn cả Bryan, mặc dù anh cao tới 2m1. Dễ dàng mà nhận ra là tấm thân to lớn của họ sẽ được dùng che chắn cho các ông chủ của mình khỏi bất kì nguy hiểm nào xung quanh.

   Dòng họ Gristendusd không hoàn toàn vẻ vang với những gì cụ Jim đã làm. Đúng vậy, một sự thật mà ai cũng biết tới rằng, chính những người đứng đầu của dòng họ tôi là những người đầu tiên đi theo Chúa tể. Cụ Jim và gia đình của ông đã bị chính những người thân thiết trong dòng họ cắt đứt huyết thống máu mủ. Họ gọi chúng tôi là những - kẻ - đáng - xấu - hổ. Cụ đã phải đứng trên chiến tuyến đối lập với gia đình và Chúa tể một mình trong khoảng một thời gian dài trước khi các Thủ lĩnh khác quyết định đứng lên với cụ.

   Chiến thắng của cụ là niềm vinh quang, là mong ước của toàn bộ nhân loại nhưng với những người của dòng họ - cụ là vết nhơ. Nhưng ngay khi chiến tranh chấm dứt, ông nội của tôi đã bảo toàn cho họ, đặt họ lên vị trí là những vị Thủ lĩnh đáng kính để luôn nhắc nhở gia đình chúng tôi tuân theo những lề lối cũ, những quy tắc lâu đời. Đó cũng chính là điều khiến bố John cảm thấy bực mình nhất. Ông luôn tỏ ra cao ngạo hơn họ. Và ngài Lambert đã quá kém cỏi khi nhún nhường những kẻ đã thẳng thừng vứt bỏ gia đình một cách tàn nhẫn như vậy. Nhưng bố John vẫn phải tuân theo những điều khoản đã được đặt ra. Mẹ tôi thì lại khác, với việc xuất thân từ một gia đình bình thường, bà luôn cho rằng chẳng việc gì phải tuân theo những quy tắc vớ vẩn đó và tất nhiên họ chẳng ưa gì nhau hết.

   Lần đầu tiên tôi gặp những vị Thủ lĩnh này là khi họ tới để đề nghị bố John sát nhập lại vào dòng họ như cũ, họ muốn ông đứng dưới hàng ngũ của mình và để đáp lại, mọi tội lỗi của gia đình sẽ được xóa bỏ. Bố John đã cám ơn sâu sắc vì lòng hào hiệp của họ và nói cần thời gian suy nghĩ lâu dài, vì đây không phải là một việc dễ dàng. Có lẽ sự xuất hiện của họ lần này là để nghe một câu trả lời thỏa đáng.

   Điều đó khiến tôi tự hỏi,sao lại là lúc này, ngay khi Chúa tể trở lại? Nếu bố John từ chối thì họ có lại phục vụ cho Chúa tể đáng kính của họ không? Và ngay cả nếu như bố John đồng ý thì việc đó có xảy ra không?

   Các món ăn ngon lành được dọn ra một cách nhanh chóng trên bàn. Các vị Thủ lĩnh già ngồi theo thứ bậc, xung quanh người già nhất, tôi tự hỏi mình nên gọi ông ấy là gì theo vai vế trong dòng họ. Và như thường lệ, bố John luôn bắt đầu bằng cách nâng ly lên cao.

“Uống vì sức khỏe của các Thủ lĩnh vĩ đại.” Ông vui vẻ nói.

   Họ cũng nâng cốc lên và khẽ nghiêng mình đáp lại. Crystal đánh vào tay cầm cốc của tôi một cái đau điếng khi con bé thấy tôi định rót thêm một ly nữa.

“Trước khi bắt đầu vào vấn đề chúng tôi tới đây ngày hôm nay.” Vị Thủ lĩnh già nhất chậm rãi cất tiếng. “Các cuộc trò chuyện như thế này chỉ cho phép những người...”

“Ồ, thưa ngài Marik.” Bố John ngắt lời ông ta ngay lập tức. “Các con của tôi, những đứa cháu yêu quý của ngài đều chứng tỏ rằng chúng đã sẵn sàng tham dự những sự kiện lớn như thế này (bố quay sang nháy mắt với hai đứa)... Chúng đã trưởng thành!”

“Nếu anh đã nói vậy...” Vị Thủ lĩnh già thều thào đáp lại. Tôi cảm nhận được một áp lực nào đó đang nhẹ nhàng tăng lên.

   Các vị Thủ lĩnh đang tỏ ra khó chịu với những gì bố vừa nói.

“Chắc hẳn anh biết rõ điều gì khiến chúng tôi tới đây...” Một vị Thủ lĩnh trẻ trong số đó cất tiếng. giọng nói của ông ta nhẹ nhàng như một cô gái. Mái tóc màu nâu nhạt của ông ta được buộc lại gọn gàng, kiểu cách. Ông đẩy âm vực của mình lên cao một cách đột ngột và ném sang một cái nhìn khinh bỉ. “... Vào lúc này.”

“Cám ơn ngài đã nhắc nhở, Lustian.” Bố John vẫn nhã nhặn đáp lại. “Tôi luôn suy nghĩ tới lời đề nghị của các ngài một cách nghiêm túc suốt những năm qua.”

“Vậy câu trả lời của anh là gì?”

   Nhấp một ngụm rượu và thở ra thư thái, ông ngắm nghía màu tím tươi của rượu nho một cách thích thú. Tôi hơi phì cười vì cách ông đáp lại những dọa dẫm đang hiện lên khuôn mặt của những vị Thủ lĩnh trẻ.

“Tôi muốn hỏi các ngài một câu hỏi.” Bố John cất giọng. “Sao lại là ngày hôm nay?”

“Ý của anh là gì?” Vị Thủ lĩnh già nhất hỏi lại.

“Sao lại là ngày hôm nay?”

“Anh nên nói rõ ý kiến của mình!” Vị Thủ lĩnh ngồi bên phải gầm gừ.

   Xét theo thứ bậc thì có lẽ ông ta đứng thứ ba. Trái ngược với vị Thủ lĩnh trẻ vừa rồi, ông ta trông như một con gấu thực thụ. Thật khó tin là ông ta cũng cần tới hai vệ sĩ riêng đứng bên cạnh.

“Ồ, tôi xin lỗi.” Bố John đáp. “Tôi cứ nghĩ câu hỏi của tôi có phần ngu ngốc. Nhưng xem chừng...”

   Vị Thủ lĩnh đó đưa tay ngăn hai thân tín của mình đang chực xông tới, họ phát ra những tiếng thở hồng hộc của loài thú săn mồi đáng sợ. Và thật đáng buồn là bố John chẳng hề mảy may bận tâm điều đó, ông đang rót tiếp một ly rượu nho khác. Bryan nói vào tai Victim điều gì đó rồi cả hai phá ra cười với nhau.

“Ý tôi là, tại sao các ngài lại tới đây ngày hôm nay.” Bố John nói, mắt ông xoáy sâu vào từng vị Thủ lĩnh. “ Ngay sau khi ngục tù Leapstull bị phá hủy?”

“Tôi đã nghĩ anh thông minh hơn thế, John.” Một vị Thủ lĩnh khác cười khẩy, ông ta làm tôi liên tưởng tới các nhà quý tộc cổ, với mái tóc bóng mượt được vuốt ngược ra sau. “Chúa tể Slayveter đã trở lại. Chúng tôi tự hỏi rằng, anh sẽ quyết định điều đó như thế nào. Đứng với chúng tôi như những người anh em hay sẽ đối đầu tìm kiếm vinh quang một cách ngu ngốc như những ngày vừa qua?”

   Ồ, ra là vậy, rất thẳng thắn, dù là bố tôi có theo phe nào đi chăng nữa, họ cũng vẫn sẽ trở về với Chúa tể đáng kính của họ. Bất chợt, tôi thấy bầu không khí bị đè nặng một cách đột ngột, nó khiến tôi khó thở. Đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đang quay vòng vòng, mắt tôi đang hoa lên một cách kì lạ. Tôi vội quay sang nhìn Crystal, mẹ đang nắm chặt tay con bé, ánh mắt của bà thật đáng sợ. Một cánh tay đặt nhanh lên vai tôi, giữ cho tôi không run lên mỗi giây.

“Cậu Zero, giữ vững tinh thần nào.” Victim thì thầm.

   Những lời nói của anh đang đánh thức tôi trở lại.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi vội hỏi.

“Một trò của Daryl.” Victim đáp và gửi một nụ cười tới kẻ ngồi cạnh vị Thủ lĩnh già nhất. “Thân tín của Marik, cũng là kẻ nguy hiểm nhất ở đây. Hắn có thể tạo ra những áp lực vào tâm trí của người khác khiến cho họ rơi vào trạng thái mất đi tâm thức. Điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đối với những người có ý chí mạnh mẽ. Chúng đang cố gắng để John mất bình tĩnh và cách tốt nhất là tấn công vào cô cậu.”

   Tôi vội nhìn về phía bố John. Ông vẫn thư thái uống hết ly rượu của mình. Nhưng rồi bằng một hành động đột ngột, ông đặt mạnh ly rượu xuống bàn khiến nó vỡ tan nát. Tất cả mọi người đều khẽ giật mình. Trong thoáng chốc, ánh mắt của bố thay đổi đáng sợ hơn bất kì điều gì tôi từng gặp, nhưng cảm giác nặng nề xung quanh tôi tiêu biến nhanh chóng. Tôi có thể thở lại một cách bình thường và luồng khí lạnh tràn vào một cách hấp tấp. Tên thân tín của Marik đang lẩm bẩm gì đó trong miệng, tôi dám cá rằng hắn sẽ không bao giờ dám làm lại điều đó một lần nữa.

“Lỗi của tôi.” Bố John nhe răng cười. “Lấy cho tôi một cái ly khác nhé. Cám ơn.”

   Sau khi lau sạch những mảnh kính rơi vỡ xung quanh, mọi thứ lại trở về trạng thái cân bằng ban đầu, bố John tiếp tục nhấp thêm một ngụm rượu nữa.

“Chúng tôi vẫn đang chờ quyết định của anh.”,vị Thủ lĩnh ngồi ngồi bên trái Marik lên tiếng.

   Ông ta tỏ ra biết điều hơn hẳn những người khác. Có thể nói ông ta có một vẻ ngoài rất hiền lành, đáng mến.

“Đừng thư giãn vội cậu Zero.” Bryan lên tiếng nhắc nhở khi trông thấy khuôn mặt có phần hào hứng của tôi. “Chưa kết thúc đâu... Đó là Vladimir – nếu xét theo vai vế trong dòng họ thì đó là anh trai của bố cậu, cũng là người duy nhất trong đám đó mà John yêu quý.”

   Tôi khẽ kêu lên: “Vậy là chúng ta vẫn có đồng minh mà, phải không?”

“Có thể nói là vậy.” Bryan mỉm cười.

   Bố John đáp: “Tôi vẫn giữ lại quan điểm về những ‘hành động tìm kiếm vinh quang một cách ngu ngốc của mình trong những ngày tháng vừa qua’.”

“Anh chắc chứ?” Vladimir nói, giọng ông phảng phất một nỗi buồn.

“Tôi chắc chắn điều đó.” Bố John nháy mắt với ông.

   Ông thở dài một cách chán nản và im lặng cho tới khi kết thúc cuộc trò chuyện.

“John, anh... nên... suy... nghĩ... lại.” Vị Thủ lĩnh cuối cùng lên tiếng, mỗi chữ mà ông ấy phát ra như thể rút mất một phần sự sống như từng sợi tóc ít ỏi còn lại trên đỉnh đầu vậy.

   Tôi thấy ông ta còn tiều tụy hơn cả lão Mordin nữa.

“Cám ơn, thưa ngài Darkwanye, nhưng tôi không cần điều đó.”

“Anh chấp nhận bỏ qua lời đề nghị của chúng tôi?” Vị Thủ lĩnh đứng đầu cất tiếng, sự cảnh cáo đưa ra một cách rõ ràng. “Anh nên biết rằng, Chúa tể đã không còn như xưa. Đừng ngu ngốc như Jim. Chúng ta cần những Thủ lĩnh tài năng như anh phục vụ cho thế giới mới.”

“Tôi không nghĩ ông nội tôi ngu ngốc, thưa Thủ lĩnh tối cao.” Bố John đáp. “Ông ấy đã đấu tranh cho hòa bình của mọi người.”

“Hòa bình?” Vị Thủ lĩnh trẻ cười khẩy. “Chính hắn đã mang tới chiến tranh và đổ máu của những anh em vô tội...”

“Chúa tể Slayveter mới là kẻ gây nên những điều đó. Ông nội tôi đã chấm dứt sự điên cuồng của hắn ta!”

“Ngài đã mong ước mang tới một cuộc sống tốt đẹp hơn những gì mà lũ Nhà lớn mang lại.” Lustian tiếp lời.

“Bằng cách giết chóc và tạo nên một đội quân không cảm xúc? Hắn muốn tạo ra một thế giới, nơi mà chỉ có duy nhất hắn cùng đám thuộc hạ thân tín làm chủ và những người dân vô tội chỉ là những cái xác vô hồn không hơn không kém. Ý anh đó mới là thế giới tốt đẹp, phải không, Lustian?” Bố John đáp lại không khoan nhượng.

“Nhưng Chúa tể đã trở lại.” Vị Thủ lĩnh già lên tiếng. “Jim đã thất bại. Anh nghĩ sao về điều đó John?”

“Có thể tôi sẽ nổ tung với hắn một lần nữa. Nhưng lần này hắn sẽ trôi vào kí ức mãi mãi.”

   Mọi thứ chìm vào im lặng. Tất cả những Thủ lĩnh đứng dậy đồng loạt. Họ không nói thêm điều gì nữa. Chỉ nhẹ nhàng tiến về phía cửa để mau bước ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi trông thấy Vladimir cố nấn ná lại đôi chút. Ông tỏ rõ sự lo lắng trên gương mặt hiền lành.

“Nếu có gì tôi có thể giúp...”

“Được rồi mà, anh trai.” Bố John đặt tay lên vai ông. “Bọn em sẽ ổn cả mà. Đừng lo.”

   Ông bắt tay cả hai một cái mau lẹ rồi cùng dòng xe biến mất vào đêm tối...

   Những giấc ngủ của tôi liên tiếp bị phá đám bởi những tiếng nói lớn vang vọng của bố John. Tôi mặc chiếc áo khoác của mình và bò ra khỏi giường. Mỗi phần da của tôi đau buốt khi tiếp xúc vào không khí, bước xuống cầu thang và nhòm qua khe cửa phòng ăn – nơi đang phát ra những tiếng ồn ào đó.

“Tôi nhắc lại lần nữa.” Ngài thủ lĩnh gằn giọng. “Không bao giờ chúng tôi hợp tác với các người!”

“Cân nhắc thật thấu đáo, John.” Một giọng đàn ông đáp lại. “Hơn ai hết chúng tôi hiểu rõ về đạo quân của Chúa tể như thế nào.”

“Chúng cũng giống các người đúng không?”

“Một phần lớn nào đó.”

“Và các người vẫn hi vọng tôi đứng cùng chiến tuyến với các người? Nên nhớ rằng chỉ có cha tôi mới ngu ngốc khi đồng ý để các người có thể tự do trên thế giới này.”

“Tôi biết, John. Nhưng chúng tôi ở đây là vì mục đích chung…. Chúng tôi muốn giúp anh chiến thắng!” Một giọng nói khác cất lên. Đó là của một người phụ nữ.

“Ồ, cám ơn lòng tốt của các người. Nhưng tôi không cần. Chúng tôi có thể tự giành lấy chiến thắng cho mình!” Bố John đáp lại.

“Anh đang sai lầm đấy, John. Qua từng ấy thời gian, chắc chắn Chúa tể Slayveter đã mạnh lên rất nhiều. Những hiềm khích của quá khứ cần phải được bỏ qua vào lúc này.”, người phụ nữ thứ hai ở đó lên tiếng. Chất giọng của bà thật đặc biệt, nó uy nghi giống như người đàn ông đối diện.

“Tất cả chúng tôi đều cảm nhận được những thay đổi của Chúa tể, có thứ gì đó khác lạ. Một thứ gì đó đáng sợ. John – anh cần chúng tôi giúp đỡ...”

“CÂM MỒM!” Bố John gầm lên. “TẤT CẢ CÁC NGƯỜI CÚT KHỎI ĐÂY!”

   Tôi có thể nghe rõ tiếng thở dài ngán ngẩm tan vào không khí. Họ nhanh chóng mất hút về phía cửa sổ một cách nhanh chóng. Họ là ai vậy?

   Ông liên tiếp uống cạn những cốc rượu nho đầy một cách bực bội. Tôi có cảm giác, ông đang không làm chủ được chính mình.

“John.” Bristan xuất hiện phía sau cánh cửa. “Anh nên bình tĩnh lại. Họ ở đây vì muốn giúp chúng ta...”

“Anh không tin vào tôi sao?” Bố John hỏi lại.

“Dĩ nhiên là tôi luôn tin vào anh! Nhưng chúng ta cần thêm người...”

“Anh muốn nhờ tới sự giúp đỡ của những kẻ sát nhân như chúng sao Bristan?”

“Tôi không...”

“Tốt nhất anh nên im đi!”