DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 21

| 565 lượt xem | Khôi Vũ

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 21

    Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.

    Chương 21: Bầu trời rực lửa.

     

          Đám lính gác không mấy ngạc nhiên khi thấy chúng tôi đang bước tới lúc này, họ vẫy tay chào cũng như mở cánh cổng sắt dẫn tới sảnh đường chính của Nhà lớn. Nhưng đám bên trong thì không, sự kinh ngạc lo lắng hiện lên nhiều hơn bởi họ biết rằng người của gia đình Gristendusd ở đây vì ai.

    “Ồ, bầy quạ đã tới.” Tướng Fills cất tiếng chào. “Chào cậu, McMilan.”

    “Hai người quen biết nhau à?” Tôi hỏi lại.

    “Đã từng, họ cùng ở trong quân đội trước khi McMilan phục vụ cho nhà của cậu.” Divana bước xuống từ văn phòng của mình. “Lực lượng đặc nhiệm không quân.”

    McMilan khẽ cúi người xuống đáp lại.

    “Đó là lý do mà tôi ưa thích màu đen. Màu của quyền lực và sự trung thực.” Bà mỉm cười. “Nào, hãy bàn luận về tương lai của chúng ta một lần nữa. Trước khi thần chết kéo tới.”

          Chúng tôi bước vào một căn phòng nhỏ phía mặt sau của tòa nhà, chiếc bàn gỗ kiểu cổ cùng ghế đệm và bản đồ của thành phố giả lập hiện lên phía trung tâm. Thực tế mà nói thì việc cả đám người mặc đồ đen kéo vào căn phòng này khiến nó tạm thời mất đi chút ánh sáng, McMilan cũng nhận ra điều đó, anh ra hiệu cho họ xếp thành những hàng dài phía bên ngoài. Phì cười về những suy nghĩ tếu táo của bản thân, thực tế tôi chưa từng gặp những người này trước đây nhưng sự im lặng tuyệt đối của họ ít nhiều gợi nhớ tới bản thể Shady.

    Hàng loại các chấm đỏ hiện lên trên khắp các địa điểm của mặt trước Nhà lớn ngay khi mọi người đã ngồi lại ngay ngắn.

    “Chính xác là ngài đã đặt bao nhiêu chất nổ vậy?” Tôi tỏ rõ sự lo lắng.

    “Đủ để thổi bay mọi thứ mà không làm tổn hại tới Nhà lớn.” Tướng Fills nhún vai.

    “Ngài chắc chắn điều đó chứ?” McMilan vặn hỏi. “Sẽ không tổn hại chút nào tới Nhà lớn?”

    “Chắc chắn!” Hai người họ trao nhau cái nhìn đấy thách thức khó hiểu.

          Vài phút trôi qua chậm chạp, anh mỉm cười: “Được rồi, cậu Zero đã nói chúng tôi sẽ bảo vệ khu vực này. Tôi cần đảm bảo người của mình không cuốn theo chiều gió khi cuộc chiến chưa ngã ngũ.”

    “Chúng tôi sẽ làm được!” Tôi quả quyết.

          Divana nở nụ cười hài lòng, gương mặt bà khẽ rạng rỡ lên.

    “Vậy còn Coner?”

    “Anh ta an toàn khi ở đây.” Tướng Fills đáp. “Bản thân Nhà lớn có hệ thống phòng thủ riêng biệt. Sẽ chẳng ai có thể xâm phạm vào được nếu kích hoạt nó cả.”

    “Ồ, hóa ra các ngài cũng có sự tự tin nhất định đấy chứ.” Tôi châm chọc.

    Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt Divana chuyển thành cái nhìn trìu mến pha lẫn xa xăm, bà nói: “Chúng tôi khác họ. Thành phố xinh đẹp này là điều cuối cùng tôi muốn được bảo vệ.”

          Gật đầu tán thành, McMilan ra hiệu rời đi. Khi đi ngang qua dãy hành lang, chúng tôi bắt gặp Dilema cùng những người theo phe ông đợi sẵn ở tiền sảnh.

    “Đây là lần đầu tiên một vị Thủ lĩnh đứng ra bảo vệ Nhà lớn. Mặc dù đó là những cố gắng trong tuyệt vọng.”

    “Chúng tôi đại diện cho tất cả các Thủ lĩnh đã đứng lên chống lại Chúa tể, thưa ngài.” Tôi chỉnh lại. “Và tôi không đến đây để nhận lấy thất bại!”

    “Cậu tin vào điều gì?”

    “Bản thân và những người đứng cạnh tôi trong cuộc chiến này. Còn ông?”

    “Ta tin vào kẻ mang tới chiến thắng, thủ lĩnh bé bỏng.”

    “Vậy tôi nghĩ ông nên đến bên Chúa tể của mình đi, vì nơi này sắp nổ tung rồi đấy!”

          Mim cười mỉa mai, chúng tôi bỏ mặc đám hèn nhát ấy trân trối nhìn nhau trong hoang mang.

    “Cậu đã thay đổi nhiều kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” McMilan lên tiếng với vẻ tự hào.

    “Tôi tự hỏi, Divana là người như thế nào?”

    “Tài giỏi và quyến rũ.” Anh trầm ngâm. “Thực tế mà nói thì đây là quê hương của bà ấy. Cậu biết đấy, Xuất thân từ giới thượng lưu Mid-West nhưng bà ấy chối bỏ cách sống của họ và tới đây xây dựng mọi thứ.”

    Tôi nói, giọng trầm xuống khi nhớ lại suy nghĩ của mình: “Vậy mà tôi từng có ý định bỏ rơi nơi này.”

    “Đó là chuyện bình thường thôi, các Thủ lĩnh trước đây đều có cùng suy nghĩ như vậy. Thực tế mà nói Nhà lớn được lập ra chủ yếu là một vỏ bọc chịu sự điều khiển của các Thủ lĩnh. Vì vậy lợi ích của nó được đặt thấp nhất.”

    “Tôi biết…”

    “Vậy không cần nhắc lại việc cậu có mặt lúc này, ở đây, quan trọng ra sao đâu nhỉ?”

          Im lặng không đáp bởi cảm giác day dứt, tôi không muốn làm điều đó như những vị Thủ lĩnh trước đây. Họ không phải nô lệ hay một tấm bia chắn để tôi trốn tránh sau đó. Với tư cách là đồng minh thân thiết, họ có quyền được tôn trọng.

     

    McMilan lên tiếng khi đã di chuyển người của mình ra xa Nhà lớn khoảng 6 dặm tới đường Manchester: “Chúng ta sẽ bố trí người bắt đầu từ đây.”

          Lúc này trời đã về khuya, ánh trăng mờ ảo càng khiến thành phố vắng lặng này trở nên đáng sợ.

    “Thực tế tôi chẳng biết gì về việc sắp xếp cả.” Tôi thừa nhận và quay sang nhìn người của mình.

    “Hai người một nhà, thay phiên theo dõi các mặt phố khác nhau.” McMilan đáp luôn như đã chuẩn bị từ trước. “Họ đều được chuẩn bị các tình huống như vậy rồi, cậu đừng lo. Ở bên kia, mọi thứ tệ hơn nhiều.”

          Anh chia khu vực chúng tôi cần bảo vệ thành ba phần. Với việc, chọn các tầng cao nhất của mỗi khu nhà để đặt người thì việc kiểm soát mọi ngõ ngách của thành phố sẽ dễ dàng hơn với số lượng quân ít ỏi mà chúng tôi có được.

    “Được rồi, chúng ta sẽ tạm thời tách nhau ra từ đây. Cậu lo cánh hữu, và cánh tả là của tôi. Hãy chú ý tới các điểm chết của thành phố, được chứ?”

    “Thực tình, tôi rất nóng lòng được sử dụng thứ này.” Tôi nhe răng cười và huơ huơ con dao mà giáo sư Liston đưa cho trong không khí khiến nó bật dài ra.

    “Cẩn thận đấy.” McMilan nhắc nhở, ánh mắt của anh xoáy sâu như thể đó là lần cuối cùng vậy. “Một điều thôi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi cần cậu an toàn trở về và bỏ mặc lại mọi thứ!”

    “Anh cũng vậy.” Tôi đáp lại bằng một giọng quyết đoán.

          Nói rồi McMilan nhún người nhảy lên mái nhà gần đó mất dạng. Thực sự mà nói bóng tối vẫn khiến tôi cảm thấy dè chừng, nhất là khi đám quái vật đang tiến tới theo từng giây phút trôi qua. Mặc dù thi thoảng lại thấy người của mình lấp ló đâu đó trên cao nhưng cũng chẳng giúp ích gì nhiều cho lắm. Tướng Fills đã cố tình cắt đi hệ thống điện mặt bên này của thành phố để tập trung cho Nhà lớn và phía còn lại, vì vậy nơi này hoàn toàn chìm vào màn đêm. Ánh trăng mờ ảo soi rọi các con đường, sự tĩnh mịch ôm ấp lấy không khí, khiến tiếng lá lay động bởi những cơn gió mùa thu vang lên rõ mồn một.

          Tôi không chắc tòa nhà to lớn trước mặt là gì và cũng chẳng quan tâm điều đó. Nhún người lựa theo các phần nhô ra đặt bức tượng đá quái thú để leo lên tầng cao nhất, đỉnh chóp của nó là một mặt phẳng vuông không rộng lắm. Tôi ngồi xuống và bắt đầu đắm mình vào xung quanh. Từ đây có thể thấy rõ được hai nửa của khu vực rộng lớn này phân chia thành hai mảng rõ rệt dưới ánh đèn. Những chiếc máy bay quân sự đang bay qua lại đảm bảo an toàn cho các tòa tháp chính của Nhà lớn. Xa xa về phía bắc, một khối sáng lớn bừng lên trong đêm tối, đó là nơi của Hội đồng Tối cao, tôi tự hỏi những người dân bình thường ở đó đã đến nơi an toàn chưa? Hay họ vẫn tin vào sự che chở của Hội đồng? Nếu như vậy, họ sẽ sớm nhận ra niềm tin đó đã bị bóp vụn ngay từ đầu!

          Khuôn mặt của các bạn hiện lên thoáng qua trong tâm trí, có lẽ họ đã không còn ở đất nước này nữa và đang an toàn cùng gia đình ở đâu đó, Mirabella chẳng hạn. Nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau chờ đợi bữa tiệc mùa đông, hoặc chỉ đơn giản là chạy trốn khỏi đám bạn của Fasmic khiến tôi ấm hơn đôi chút… Và giờ, chỉ còn lại ký ức xa vời, những mẩu gương vụn vỡ của một thằng Zero yếu ớt trước kia. Ngả người xuống để đối mặt với bầu trời cao vời vợi, chẳng có bất kỳ đám mây nào trên kia cả, chỉ duy nhất mặt trăng đang đáp lại mà thôi. Gió cũng dường như dịu lại mơn man đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm…

     

    “Thực tế thì tôi thích ngắm trăng hơn là ngủ lúc này.” Nửa đối lập lên tiếng quở trách.

          Tôi không đáp chỉ mỉm cười cho qua.

    “Dù sao thì, chúng cũng cần nghỉ ngơi đôi chút, cuộc chiến có thể xảy ra bất cứ lúc này.”

    “Một nỗ lực ngu ngốc.” Chất giọng lạnh lẽo vang lên văng vẳng.

    “Sao cũng được.” Tôi nhún vai.

    “Ta đi nghĩ mi thông minh hơn như thế, Zero. Jim Dupont đã bỏ rơi Nhà lớn trước đây, nhưng đó chính là cái cớ khiến ông ta chiến thắng.”

    “Tôi không phải họ.”

    “Điều đó sẽ giết chết mi.” Ông ta bật cười lạnh lẽo. “Sớm thôi.”

    “Đoán trước tương lai, năng lực mới đó à.” Tôi mỉa mai.

    “John hẳn thất vọng lắm nếu chứng kiến cảnh này.”

    “Đừng có nhắc tới bố tôi.”

    “Sự hi sinh để kéo dài thời gian với hi vọng đứa con kế thừa sẽ làm được một điều gì đó.” Bản thể của Shady cố tình kéo dài những từ ngừ cuối cùng.

    “Phải, ít nhất là nhìn thấy bộ dạng ốm đói khốn khổ của ông sau lớp khói đen ấy.” Tôi phản pháo.

    “Đó quả thực là một thân hình đáng ‘ngưỡng mộ’.” Anh ta châm chọc.

    “Ta thừa nhận rằng, giờ đây sức mạnh của bọn ta là vô dụng với mi, bé con. Nhưng ngươi nên nhớ rằng, kẻ nguy hiểm nhất luôn hiện ra trong hình dáng ít đề phòng nhất.”

          Điều đó khiến tôi nhớ tới, kẻ đã cứu Shady lần trước. Đó là một cô gái.

    “Khó có thể nghĩ rằng, Chúa tể sẽ đặt niềm tin vào phụ nữ.” Nửa đối lập thừa nhận. “Cô ta mạnh cỡ nào?”

         Bản thể của Shady im lặng, rõ ràng ông ta sẽ không tiết lộ bất kì điều gì cả và chúng tôi cũng không thể ép buộc điều đó, kể cả là tại đây. Vẫn có những giới hạn nhất định, đặc biệt là với kẻ tới từ bên ngoài.

          Một vài phút im lặng trôi qua trước khi tôi vội vã quay về phía anh ta lo lắng.

    “Tôi biết.” Đôi mắt anh ta đanh lại.

          Hàng loạt những áp lực khổng lồ đang kéo tới tàn bạo, khiến Căn phòng Tâm trí rung chuyển dữ dội.

    “Chúng tới rồi!”

     

          Bật dậy và nhìn về hướng bìa rừng, ánh bình minh đang lướt đi vội vã khắp các con phố cùng tiếng gió rít lên chói tai, hàng loạt tên lửa bay ngang qua tòa tháp khiến cơ thể đông cứng vì hoảng hốt. Chúng nhắm thẳng tới Nhà lớn và ngay lập tức bị chặn lại bởi hàng phòng thủ ở đó. Còi hụ vang lên khắp nơi đánh dấu cuộc chiến bắt đầu!

          Tôi lại gặp McMilan ở ngã tư phố Manchester.

    Mặt đất rung lên từng hồi, cây cối thi nhau đổ rạp xuống phía bên ngoài thành phố. Khói bụi bốc lên mịt mù, từng căn nhà bị phá vỡ bởi sức mạnh đội quân đã từng xuất hiện trước đây: Những tên Khổng lồ (Colossus)! Chúng đi trước với nhiệm vụ dọn dẹp chướng ngại vật mở đường trước khi đồng loạt ngã xuống phân nửa bởi dòng điện cực mạnh từ các tấm lưới sắt phóng tới từ xung quanh. Gần như ngay lập tức, tiếng tru lên rợn người của lũ Hellhounds khát máu báo hiệu sự phản công ập tới.

    “Đừng lo, họ biết phải làm gì.” McMilan đưa tay can ngăn. “Hãy quan sát!”

          Đáp lại sự lo lắng pha lẫn hồ nghi trên gương mặt tôi, tiếng rên ư ử đau đớn vang vọng cùng những vệt máu tanh nồng hôi hám của kẻ thù khiến lồng ngực nảy lên nhịp hân hoan. Anh thì không, đôi mắt rực đỏ đầy cẩn trọng. Trong khoảnh khắc, không gian chìm vào đêm tối mờ mịt bởi thứ đang dần hiện ra phía trên bầu trời cao vời vợi.

          Tôi há hốc miệng kinh ngạc. Đó là một đội quân mới!

    Chúng mang trên mình những chiếc cánh dơi to lớn với thân hình nhiều đốt của một con rết cỡ bự. Thứ dịch nhầy màu vàng đậm liên tục phun ra từ cuống họng ẩn sâu trong bộ hàm sắc nhọn xuống bên dưới. Chiếc khiên của giáo sư Liston không thể bị ăn mòn bởi bất kì thứ gì nhưng không đủ lớn để che chắn toàn bộ người sử dụng nó. Một vài người bắt đầu ngã xuống, thân thể họ bị thiêu đốt bởi chút dung dịch chạm vào. Cùng lúc đó, hàng loạt tiếng nổ vang lên từ phía sau, tướng Fills đã tới. Ông ra lệnh cho đội quân của mình tấn công giải cứu.

    “Toàn đội tập hợp về phía chúng tôi. Ngay!” McMilan ra lệnh với âm vực được đẩy cao hết cỡ.

          Hàng loạt bóng đen nhảy xuống từ các tòa nhà để di chuyển như vũ bão xếp thành hàng ngang dài đợi lệnh. Gần như các tòa nhà của khu phố nơi này đã bị phá tan hoàn toàn, lớp bụi đất bạt đi một cách chóng vánh để lộ ra những gương mặt thân quen đến đáng sợ. Tôi nhận ra hai kẻ đang đứng đó, giữa người của chúng và đám quái vật của Chúa tể.

    “Không có gì bất ngờ!” McMilan lên tiếng mỉa mai. “Hales - Thủ lĩnh trẻ tuổi nhà Kenedy và người bạn thân thiết già nua, Meredith – Nhà Divine. Có vẻ như hai người đã có được một chỗ dưới chân Chúa tể.”

    “Còn anh, McMilan, nơi anh chọn là một nắm đất không hơn không kém.” Hales mỉm cười ngạo nghễ.

    “Cậu vẫn luôn vậy Hales.” McMilan đáp. Giọng anh khẽ hạ một nhịp. “Tôi ước mọi chuyện đã khác.”

    “Trở thành một kẻ phản bội với mọi thứ Chúa tể ban cho? Không, bạn của tôi, tôi rất vui lòng bứt cái đầu của anh ra như một món quà cho Ngài!” Nói rồi, đôi mắt của Hales chuyển thành màu đỏ máu cùng tiếng rít lên đáng sợ.

    “Dựng khiên!”

          Chúng tôi đồng loạt đưa bàn tay trái của mình ra co cụm lại tạo thành lớp lá chắn khổng lồ chống đỡ thành công được đợt tấn công của đàn thú có cánh. Vẩy thứ chất nhầy đang sủi bọt bốc mùi ghê tởm xuống nền đất, McMilan đưa mũi kiếm của mình về phía bọn chúng thét lớn.

    “Đội cung thủ chuẩn bị!”

    Bản thân há hốc mồm ngạc nhiên một lần nữa, khi họ rút từ trong túi áo một vật kỳ lạ vừa vặn với lòng bàn tay và cong hình lưỡi liềm. Trong phú chốc, chúng biến đổi thành những cây cung thực sự.

    “Chếch xuống mạn dưới be sườn, góc 30­o! Tấn công!”

          Ngay sau đó, họ tiếp tục kéo dây trong không khí và thả ra một cách dứt khoát. Nếu là người bình thường tôi không thể trong thấy được những viên đạn tròn bé nhỏ bay vun vút thẳng về phía lũ quái vật phát nổ. Chúng rơi rụng hoặc đâm vào nhau toán loạn.

    “Em nghĩ, mình cần có một cái.”

    “Ồ, chúng ta không cần thứ đó đâu.” Đôi mắt anh vẫn chưa ngừng dán chặt về phía Hales.

          Bất chợt, hai Thủ lĩnh phản bội nhún người nhảy lên một tòa nhà riêng biệt gần đó trước khi ra hiệu cho chúng tôi đi theo.

    “Mọi người, hãy cứ theo những gì chúng ta đã cùng làm với nhau trước đây. Tất cả sẽ ổn thôi.” McMilan trấn an. “Chuẩn bị nào, Zero.”

          Trái với việc cần tới ba lần đu bám để leo tới nơi của tôi, anh chỉ cần một lần bật người duy nhất. Gương mặt tự tin bình thản của kẻ thù khiến trái tim khẽ thổn thức, lo âu.

    “Anh đang tiến bộ rõ rệt, McMilan.” Hales vỗ tay khen ngợi.

    “Mắt tôi chỉ sáng hơn tí chút thôi.” McMilan nhún vai. “Và anh cũng vậy.”

    “Ngài giúp tôi đẩy cao năng lực của mình. Cũng như chỉ cho những kẻ lầm đường thấy cách thế giới này sẽ trở thành!... McMilan, với tư cách một người bạn, tôi nghĩ có thể giúp anh giảm bớt phần nào tội lỗi của mình. Trở lại với hàng ngũ của Chúa tể và cùng biến thế giới này thành thứ mà chúng ta muốn!”

    Cái gì? McMilan từng là người của Chúa tể? Còn bao nhiêu điều nữa mà tôi chưa biết về những người xung quanh mình nữa!

    “McMilan…?” Tôi vội lùi lại trong vô thức.

    “Zero, anh ấy để tôi ở lại! Vì vậy lần này hãy tin vào tôi!” Ánh mắt của anh xoáy sâu vào tâm trí tôi, giống như bố John đã từng như vậy.

          Gió bỗng nổi lên như mạnh mẽ, thúc giục tôi trả lời câu hỏi đặt niềm tin vào người đã từng là tay sai khát máu của Chúa tể hay đối đầu với anh ta như kẻ tử thù?

    “Không còn bí mật nào nữa!” Hít một hơi dài, tôi ra lệnh. “Nếu chúng ta qua được hôm nay, tôi muốn anh kể hết mọi thứ!”

    “Đồng ý.” Anh mỉm cười đáp lại.

          Cuộc chiến bên dưới nổ ra cũng là lúc Hales bật người lên cao, vạt áo sau lưng hắn rách toạc ra để lộ đôi cánh xấu xí và to lớn.

    “Có vẻ như Chúa tể đã bằng một cách nào đó bổ sung cho hắn một lớp giáp bảo vệ những phần thiết yếu.” Anh thì thầm. “Nhưng không có nghĩa hắn không có điểm yếu nào.”

          McMilan nhún người phóng lên, con dao bên tay phải anh ngay lập tức biến đổi thành thanh kiếm quét một đường thẳng hoàn hảo. Hales không né tránh, hắn chỉ đơn giản bàn tay mình ra túm lấy thanh kiếm trước khi ném trả đối thủ xuống đất. Cả cơ thể bị xô mạnh bởi bàn tay McMilan kịp thời vung tới trước khi anh hứng trọn đòn tấn công gần như ngay lập tức của Hales.

    “Cậu nên lo cho bản thân mình thì hơn, Zero.” Tiếng nói cất lên làm tôi giật mình nhớ kẻ còn lại.

          Vội vã nhảy lùi lại tránh đi cú đấm tàn bạo của Meredith, đó thực sự là điều thông minh nhất mà tôi đã làm. Mặt sàn đá cứng cáp vỡ tan nát dễ dàng tạo thành một cái lỗ lớn. Thứ sức mạnh khủng khiếp hoàn toàn vượt trội bất kì đối thủ nào tôi từng gặp trước đây! Rõ ràng, Fasmict, Viktor, Shady hay thậm chí cả tình trạng quái vật của Mordin lúc đó cũng chẳng phải đối thủ của tên Thủ lĩnh phản bội trước mặt này!

    “Thật đáng tiếc khi không được đối mặt với John trên chiến trường.” Chất giọng vô cảm của Meredith khiến tôi lạnh gáy. “Nhưng tôi hi vọng cậu sẽ đem lại chút gì đó hài lòng.”

          Đứng thẳng dậy để phủi đi lớp bụi một cách khoe mẽ và đáp lại với giọng điệu tự tin kiểu Victim: “Chúa tể của các ông mới là mục tiêu của tôi!”

    “Khá lắm.”

          Lời nói vừa dứt, Meredith tiếp tục lao tới. Buộc phải gạt bỏ trận đấu của McMilan ra khỏi đầu, tôi ôm chân nhảy lò cò sau cú đá trúng đích vào vai trái của đối thủ. Mặc dù, tốc độ không phải lợi thế mà hắn có được, nhưng làn da ấy cứng hơn thép nữa.

          Sức mạnh của ông ta đang di chuyển trên cơ thể, bằng cách nào đó mà tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, nó dồn hết vào cánh tay phải và một tiếng động lớn phát ra khi cú đấm của Meredith giáng xuống. Gạch đá bay tứ tung bởi lực ép quá mạnh, chúng in lên những vết cắt rớm máu tươi nóng hổi. Không có cơ hội định thần lại sau lớp khói bụi, hai cánh tay chỉ kịp khép lại hứng chọn cú đá tiếp theo khiến cả thân thể tôi hất văng lên, đập mạnh vào bức tường phía sau. Tiếng rắc vang lên khe khẽ báo hiệu vài cái xương đã nứt vỡ.

    “Zero!” McMilan lo lắng kêu lên.

    “T… ôi… ổn!”

    Đó là một lời nói dối. Nhưng sự phân tâm sẽ giết chết cả hai lúc này!

          McMilan vẫn đang cố gắng đối phó với Hales ở tòa nhà bên kia. Tôi đã không nhận ra được họ sang đó từ lúc nào. Một chiếc cánh đã bị cắt bỏ vì vậy ông ta không thể bay lên được nữa, để đánh đổi điều đó, một vệt cắt in sâu trên ngực áo trái của anh.

    Meredith tiếp tục phô diễn sức mạnh cơ bắp ngu xuẩn của mình bằng cách đập phá xung quanh, điều đó khiến cho khói bụi lại càng trở nên dày đặc hơn nữa. Phía bên dưới kia, cuộc chiến vẫn chưa hề ngã ngũ, mặc dù với số lượng ít hơn rất nhiều nhưng họ vẫn trụ vững được đội quân của Chúa tể, khiến chúng chưa thể tiến được tới cổng của Nhà lớn. Bất chợt, tiếng nổ lớn cùng những cột khói bốc lên từ mạn bên kia của thành phố báo hiệu điều lo sợ đã xuất hiện…

    “Tiếng van xin, lạy lục, gào than, ai oán. Đó là dư vị của kẻ thua cuộc!” Meredith nhếch mép.

          Lập tức sử dụng tới năng lực thứ hai của mình, mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu biến đổi, trở thành những màu vàng nhờ nhợ. Meredith đang bước tới chậm rãi, hình ảnh của ông ta không rõ ràng nhưng đủ để có thể biết vị trí chính xác. Đợi một chút, một vài chấm đỏ bất chợt lóe lên trên thân hình ấy. Nó nằm ở vị trí tai phải, hông trái và bắp đùi ngay dưới. Đó là gì vậy? Có lẽ nào…

          Đặt mạng sống của mình vào pha tấn công tiếp theo, tôi cắm mạnh thanh kiếm xuống vị trí thấp nhất của Meredith. Tiếng thét kinh hãi vang lên từ cổ họng đã bóp nát sự tự tin mà Chúa tể ban cho ông ta. Nhưng điều đó cũng khiến bản thân hứng trọn cái bạt tai mạnh bạo văng qua một bên. Choáng váng đau đớn, tôi thở hắt ra từng cơn, cố gắng lấy lại không khí vào buồng phổi đang bị ép chặt hết mức. Meredith không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, ông ta rút mạnh thanh kiếm ở chân ra một cách thô bạo trước khi lao tới trong giận dữ. Nhưng tiếng hét thất thanh một lần nữa vang lên từ phía ông ta, điều duy nhất tôi nhìn thấy lúc đó là cánh tay phải của vị Thủ lĩnh phản bội đứt lìa văng lên không khí. McMilan đã tới kịp…

    “Đứng dậy đi, Zero!” Anh ra lệnh. “Đây là sự tàn bạo của chiến tranh! Của những gì mà John trải qua, cậu đã hiểu rồi chứ!”

          Máu nóng bắt đầu bốc lên, nó kéo cơ thể tóm lấy thanh kiếm để chống tự mình đứng dậy. Đây sẽ là phút giây quyết định cho trận đấu này. Hít một hơi dài để lấy lại tinh thần, tôi khẽ hạ người xuống sẵn sàng đợi McMilan ra hiệu. Từ không khí bất chợt hiện ra chiếc áo chùng đen ngăn cách giữa hai bên, đó là một trong những đồ đệ bí ẩn dưới trướng của Chúa tể. Nguồn sức mạnh phát ra từ hắn, áp đảo mọi thứ xung quanh. Với tốc độ đáng sợ, hắn lao tới đẩy mạnh hai đứa xuống trận chiến bên dưới một cách nhẹ nhàng.

    “Jamir!” McMilan gằn giọng.

    “Các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được chiêm ngưỡng sức mạnh đầu tiên của Chúa tể.” Jamir đáp lại. Lời nói của hắn vang vọng trong không khí.

          Tiếp theo đó, những cơn gió bùng lên mạnh mẽ kỳ lạ. Tiếng la hét bị kéo tuột vào mỗi khi nó bước qua. Từng người, từng người đứng trước che chắn cho chúng tôi ngã xuống một cách đáng sợ. Nhưng điều khiến tim như ngừng đập lúc này là đội quân đang đứng trước mặt chúng tôi đây. Mái tóc dài màu sương gió, khuôn mặt mỉm cười đầy kiêu ngạo và lạnh giá.

          Đó là Chúa tể! Không! Là một đạo quân Chúa tể!

    “Cái gì thế này?” Tôi hoang mang.

          Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tới từ McMilan. Anh cũng không hề biết tới điều này.

          Cả cơ thể bỗng chốc chìm vào tĩnh mịch, tôi không còn cảm nhận được đôi chân mình đang run lên bần bật nữa. Không khí vẫn đi vào bên trong nhưng lồng ngực dường như đã ngừng lại. Cảm giác này thật đáng sợ, sự bất lực lan tỏa, chỉ còn tiếng gọi réo rắt bên tai của Thần chết. Đôi tai chỉ còn nghe được những tiếng ù ù vô định, đôi mắt vô thức nhìn về phía McMilan, anh đang nói gì đó một cách khó khăn. Các Chúa tể đều cùng mỉm cười, đó là nụ cười đẹp nhất tôi từng nhìn thấy, cũng là nụ cười đáng sợ nhất từng trải qua. Chúng bước lên chậm rãi, khoan thai bởi con mồi trước mặt đâu còn có thể làm gì khác ngoài việc đứng đó và đợi chờ phút giây cuối cùng. Một Chúa tể bước nhanh tới trước, hắn vươn bàn tay ra để cắt đứt sự sống vốn mong manh ấy.

          Tiếng nổ lớn thứ hai vang lên kèm theo những vệt lửa nóng bỏng lan tỏa trên bầu trời phía Bắc khiến thân hình tôi khẽ rung lên đôi chút. Trong giây phút định mệnh đó, McMilan kéo tôi chạy thẳng về phía Nhà lớn. Một màng bảo vệ được bật lên che kín tầng tháp cao nhất của Nhà lớn ngay khi mọi người qua được cổng. Tướng Fills cũng đang ở đó. Như vậy, phía còn lại của thành phố cũng đã bị chiếm rồi…

    “Cậu ta bị sao vậy?”

    “Chấn động.” McMilan đáp. “Cậu ta sẽ bình thường lại ngay thôi.”

    “Hội đồng Tối cao đang bị tấn công!” Ông gầm gừ. “Tôi đã phái người của mình tới thành phố theo lệnh của Divana… Tôi biết, tôi biết, nếu Chúa tể chiếm được nó thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp!”

    “Hãy đến đó, McMilan.” Bà Divana nói và ngăn không cho anh định mở lời. “Chúng tôi ổn ở đây! Hãy cùng người của mình tới đó. Chúng ta cần ngăn cản Chúa tể có được Hội đồng Tối cao bằng mọi giá!”

    “Không… không... được…” Tôi cố gượng dậy. “Chúng ta… không... được bỏ nơi này…”

    “Zero, tôi biết mình đã sai khi trách John và cậu! Tôi thực sự xin lỗi. Nhưng lúc này, tôi cần cậu và người của mình cứu lấy cuộc chiến này!” Tướng Fills lên tiếng, đôi mắt ông chứa chan niềm hi vọng. “Đừng lo lắng, con trai ta! Vẫn còn đống chất nổ đang đợi bọn chúng ngoài kia. Chúng tôi sẽ ổn thôi.”

    “Vậy còn Coner?”

    “Anh ta muốn ở lại đây!” Bà Divana nói thêm từ phía sau.

    “Đi thôi, Zero! Claire sẽ cần sự giúp đỡ!” McMilan vội vàng nói.

          Tướng Fills ra lệnh cho người của mình đưa cả hai đến hành lang bí mật dẫn tới tòa tháp duy nhất chưa chịu ảnh hưởng của cuộc chiến cùng một chiếc máy bay quân sự được đặt sẵn tại đó.

          Lúc này cuộc chiến vẫn chưa hề có lợi thế về phe Chúa tể bởi sức mạnh tới từ Hội đồng áp đảo hoàn toàn quân đội của kẻ thù. Quả địa cầu mini trên đỉnh biến thành mặt trời rực cháy, nó liên tục phóng ra các tia sáng quét ngang qua quân địch khiến chúng bốc hơi vào không khí. Cùng lúc đó đội quân của Chúa tể khi tấn công vào thành phố cũng vấp phải sự chống trả quyết liệt từ đội quân hợp thành từ Nhà lớn cùng người của chúng tôi. McMilan đã hoàn toàn dự tính được điều này từ trước.

    “Hai người vẫn an toàn!” Claire vui mừng lên tiếng. Khuôn mặt chị lúc này ám khói và bụi.

    “Xem chừng Chúa tể chưa thể chiếm lấy Hội đồng Tối cao lúc này.” McMilan nói.

          Đâu đó trong tôi, sự hụt hẫng, mệt mỏi,day dứt đang hòa quện lại với nhau.

          Bao nhiêu người nữa phải ngã xuống để cuộc chiến này chấm dứt? Bao nhiêu nước mắt tuôn rơi nữa để thấy lại nụ cười trên môi?... Tôi không biết! Nhưng kẻ tự xưng là Chúa tể ấy phải bị tiêu diệt!

          Nghỉ ngơi đôi chút tại quán café gần đó, thực tế trong khung cảnh trước mắt thì nhấm nháp thứ nước đen đặc ấm áp này không hợp chút nào. Chúng tôi đã mất nhiều sức lực hơn những gì suy nghĩ trong cuộc chiến tại Nhà lớn vừa rồi.

    Nằm dài trên ghế và thở một cách nặng nhọc, chỗ xương nứt nóng ran lên để tự động liền lại. Trong khi đó, McMilan chỉ đơn thuần khoanh tay trước ngực và khép đôi mắt mình lại. Anh từ chối sử dụng dòng máu Healing vì biết rằng điều đó sẽ làm tôi mất nhiều thời gian để hồi phục hơn. Im lặng, nghỉ ngơi là hai điều duy nhất hai đứa cần lúc này để có thể mau chóng trở lại với cuộc chiến. Tôi thả lỏng cơ thể và để suy nghĩ tự đi theo những gì nó muốn, cảm giác ớn lạnh khi đối đầu với đội quân Chúa tể bủa vây xung quanh!

     

          Một vài tiếng sau, hoặc hơn thế nữa, tiếng nổ lớn thứ ba vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Há hốc mồm nhìn nhau trong bàng hoàng thất vọng, chúng tôi nhảy bám điên cuồng lên tòa nhà cao lớn gần đó trước khi đứng chết trân nhìn từng tòa tháp hùng vĩ của Nhà lớn đang dần rơi rụng, đổ sụp xuống trong biển lửa tàn bạo!

          Họ đã nói dối, chẳng có trái chất nổ nào ở ngoài thành phố cả. Họ đã đặt chất nổ trong chính Nhà lớn! Họ đã đợi thời điểm kẻ thù của mình phá được lớp giáp bảo vệ bên ngoài, bu lấy chiến lợi phẩm của chúng một cách tự mãn để rồi chôn vùi ở đó mãi mãi!

    Tôi ngồi xuống thất vọng, ngắm nhìn biểu tượng vĩ đại của Nhà lớn, của đất nước này lần cuối.

    Cùng lúc đó, bóng tối ập xuống như một lẽ thường tình của quy luật bất di bất dịch trong tự nhiên khi ánh sáng từ mặt trời trên nóc tòa nhà của Hội đồng Tối cao dần chìm vào quên lãng. Từng tiếng tru lên kinh hoàng đồng loạt cất lên cùng đêm đen đang chậm rãi nhấn chìm mọi nẻo đường của thành phố. Chuyện gì xảy ra thế này? Binh lính của cả hai bên nhìn nhau lo lắng. Đám quái vật đã sẵn sàng cho bữa tiệc máu của mình…

    Chúng hoạt động theo bản năng của kẻ săn mồi, không còn bất kì sự điều khiển nào nữa. Sự chống cự yếu ớt mau chóng được thay thế bởi hành động vứt bỏ vũ khí và tháo chạy tới các đường dẫn tới hầm trú ẩn. Họ đập cửa trong vô vọng để rồi tự giết mình trong tiếng gào thét ai oán. Đám quái vật bao vây hai đứa lại ngăn cản tham dự vào màn giết chóc đang mỗi lúc một tàn bạo hơn. Claire bị đẩy sâu về cuối thành phố nơi Victim đã ngã xuống trước đây. Hơi thở của chị càng lúc càng yếu dần, nó bị che lấp bởi tiếng thở dồn dập và mùi hôi thối tràn ngập khắp nơi.

    “Chúng ta phải thoát ra khỏi đây.” Tôi gào lên.

          McMilan gật đầu, anh tập trung sức mạnh của mình để tìm là lối thoát tốt nhất trong vòng tròn này.

    “Kia rồi. Mạn bên phải sẽ yếu đi mỗi khi chúng chạy tới hướng 6 giờ.” McMilan ra lệnh. “Hãy dồn toàn lực vào đó. Chúng ta sẽ thoát ra được! Chuẩn bị! 1.. 2… 3!”

          Bật khiên chắn lên và hướng nó lên đỉnh đầu, chúng tôi húc mạnh vào lũ Hellhounds. Hai con bị hất văng ra khiến nhịp chạy của chúng bị xáo trộn đâm sầm vào nhau. Bỏ mặc mọi thứ sau lưng để phóng như bay về hướng tiếng kêu của Claire, cơ thể chị bị quật mạnh xuống nền đất bởi một con Colossus.

    Ra lệnh cho cơ thể mỏi mệt phải nhanh hơn nữa, tôi nhún người lấy đà từ đám quái vật đang lao tới và nhảy về phía Claire, nhưng đó là tất cả những gì có thể làm được khi những cánh tay khổng lồ vung vẩy hất văng ra sau. Đau đớn vùng dậy rồi lại khụy xuống ôm ngực đau đớn, mọi hi vọng tiêu tan trong tiếng la hét đau đớn của McMilan kế bên. Kiệt sức, tôi ngã ra nền đất nhuốm máu của biết bao nhiêu con người đã hi sinh và hi vọng vào cuộc chiến này…

          Bỗng dưng, một nguồn áp lực kì lạ tỏa ra mạnh mẽ từ đâu ập tới, nó khiến khoảng không gian rộng lớn như ngừng lại trong khoảnh khắc tưởng như kéo dài tới vô tận, và rồi, từng đợt sóng di chuyển nhấp nhô kỳ lạ hất văng đám quái vật ra xa trước khi kéo mọi người về cùng nhau.

    “Đẹp trai luôn xuất hiện đúng lúc!” Giọng nói thân quen tới đáng ghét cất lên.

          Ánh sáng toát ra từ nguồn năng lượng ấy sáng chói, nhưng êm dịu và ấm áp. Nước mắt tôi tuôn rơi trên gương mặt đang nở nụ cười rạng rỡ. Victim đứng đó và thản nhiên đỡ lấy cú đấm trời giáng của gã Colossus chỉ bằng bàn tay duy nhất. Đám Hellhounds cũng bị chặn lại bởi những bức tường gạch tự mọc lên dưới mặt đất.

    “Ồ, coi nào, mọi người, không vui khi nhìn thấy tôi à.” Anh lên tiếng với giọng nổi quạu.

          Vẫn nét mặt ấy, vẫn giọng nói và điệu bộ ngạo nghễ ấy nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi.

    “Là… anh phải không?” Claire thổn thức, giọng chị run run từng cung bậc khó tả.

    Khẽ cúi xuống đỡ lấy người anh yêu thương để ôm chặt lấy thì thầm: “Để chúng cho anh.”

          Bước đi thong thả đứng đối diện với đoàn quân của Chúa tể, Victim đưa hai tay lên một cách đầy tự tin.

    “Sức mạnh của anh là gì vậy?” McMilan bất giác hỏi.

          Anh im lặng, chỉ mỉm cười đáp lại.

          Nền đất trỗi dậy mạnh mẽ kinh hoàng, hàng loạt xúc tu mọc lên liên tục tấn công về phía kẻ thù. Chúng không chịu nổi những cú quật mạnh mẽ đó, đám Colossus bị nghiền nát tạo thành những đống kim loại móp méo, còn lũ Hellhounds tru lên sợ hãi và bỏ chạy.

    “Chậc, cái tên khoe mẽ này.” McMilan thở dài.

    “Anh ấy thực sự rất mạnh.” Tôi há hốc mồm ngạc nhiên.

    “Đó là một năng lực đặc biệt Zero, những người sở hữu năng lực điều khiển được nhân tố tự nhiên vô cùng hiếm gặp!”

    “Chẳng phải nếu như vậy thì nguồn năng lượng của anh ta gần như vô hạn sao?”

    “Có thể nói như vậy.” McMilan nhún vai.

          Tôi nuốt nước bọt, cảm giác ngẹn ứ vui mừng pha lẫn ghen tị. Chẳng còn điều gì khiến bản thân vui sướng hơn khi nhìn thấy Victim lúc này, nhưng… vẫn còn đó sự thất vọng về việc một lần nữa để người khác cứu lấy mình. Nhưng luồng không khí lạnh kỳ quái đang tràn tới cắt đứt dòng suy nghĩ để trở về với thực tại tàn khốc.

    Chúng còn sống!

          Quân đoàn Chúa tể - đúng như cái tên gọi ấy, một đội quân của những kẻ mang vẻ ngoài và sức mạnh của hắn, tôi không biết nữa. Chúng đã tới để tiếp tục cuộc chiến dang dở này. Đồng thời, ánh mặt trời bừng sáng trong đêm tối, quả địa cầu mini trên đỉnh tháp của Hội đồng Tối cao tiếp tục rực cháy một lần nữa. Tia sáng chết chóc quét ngang qua, tiêu diệt toàn bộ hàng rào chắn kiên cố cùng sự vui mừng mong manh còn sót lại của đội quân kháng chiến. Mặt đất dưới chân Victim khẽ sụt xuống vài phân, anh đang chuyển hóa toàn bộ sức mạnh của mình để chống đỡ đòn tấn công tiếp theo tới từ tòa tháp.

    “Cẩn thận đấy, Victim!” McMilan kêu lên.

          Gạch và đất tụ họp lại với nhau tạo thành một bàn tay khổng lồ hứng lấy bảo vệ chúng tôi. Mặc dù bị chặn lại nhưng sức nóng của nó vẫn khiến không khí xung quanh thay đổi đột ngột. Vụ nổ vang lên khiến khói bụi che kín cả bầu trời, đưa khiên lên che chắn, tôi nhận ra Victim bị ngã mạnh ra sau.

    “Ồ, chết tiệt, tôi vẫn chưa thể điều khiển được sức mạnh của mình.” Anh ta làu bàu, trên cơ thể nhằng nhịt những vệt cắt rớm máu.

          Ánh sáng vụt tắt, mặt trời mini trên đỉnh tòa tháp của Hội đồng Tối cao ngừng lại bởi đội quân thần chết đang lao tới để ban phát những nụ hôn lạnh lẽo cuối cùng. Victim lồm cồm bò dậy, hơi thở đứt quãng cùng nhịp tim gấp gáp trong lồng ngực. Nhưng lần này tôi và McMilan sẽ không để anh đơn độc chiến đấu nữa.

    “Cùng nhảy nào!” Victim khẽ cúi mình kiểu cách.

          Khoảnh khắc hai bên chạm vào nhau dường như bị đông cứng lại lần nữa, một màn sương bí ẩn từ phía sau chậm rãi bao trùm cuộc chiến. Nó không hề lạnh lẽo, mà đem lại cảm giác ấm áp kỳ lạ. Ẩn hiện trong đó là những đốm sáng đang hòa theo từng bước chân dồn dập ngày càng dày đặc hơn. Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của hàng nghìn con người đang hòa vào quện với nhau. Một tiếng nói lanh lảnh vang lên: “Chúa nhân từ mang tới ánh sáng cho chúng con… Hãy dùng đức hạnh của Ngài dẹp tan bóng tối và tội lỗi… Hãy dùng những đày ải của Ngài tha thứ cho những kẻ lầm đường lạc lối… Hãy dùng sức mạnh của Ngài để đánh bại kẻ thù!!!!”

          Tiếng thét xung trận khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Hàng loạt luồng điện tích phóng ra từ những trái cầu pha lê được chụm lại nhau, đính trên từng cây trượng được nắm giữ bởi các cô gái tư trong trang phục Tư tế đen, trắng đan xen. Chúng khiến kẻ thù bị tê liệt để hứng lấy trọn vẹn đầu mũi giáo sắc nhọn của những người lính. Nhưng quân đoàn Chúa tể dường như chẳng hề sợ hãi trước sự tấn công vũ bão ấy, chúng ngay lập tức nhận ra vấn đề trước khi né tránh và lao tới xe xác kẻ thù.

    Sự giằng co dần nghiêng về phía Chúa tể, bỗng tôi nhận ra tiếng nói lanh lảnh khi nãy đã ở sát bên, chiếc ngai vàng cỡ lớn xuất hiện từ lớp sương mù với hai cô gái trẻ phía trên, trang phục của họ nổi bật trong đêm tối, điểm xuyết biểu tượng vàng rực của con Bàng sư trước ngực trái và cây gậy trên tay dường như cũng hào nhoáng hơn với đôi cánh bạc giương lên đầy kiêu hãnh. Hai người họ điềm tĩnh đứng dậy để chạm viên pha lê vào với nhau. Chúng sáng bừng lên chói chang, mạnh mẽ hơn bất kì sự hợp tác từ nãy tới giờ. Luồng điện tạo ra vô cùng lớn khiến chúng tôi cảm thấy chút tê dại khi đứng cạnh. Nó lan truyền một cách nhanh chóng khắp đội quân để cùng hợp thành khối điện tích khổng lồ giáng xuống đoàn quân Thần chết.

    “Họ là ai vậy?” Claire lo lắng hỏi.

    “Thánh đường Morgan.” Tôi đáp, đôi mắt mở to dường như chưa thể tin vào những gì đang chứng kiến.

          Thật khó có thể ngờ rằng, Thánh đường Morgan, thế lực bí ẩn nhất của thế giới này, xuất hiện và cứu lấy cuộc chiến. Tôi chưa từng nghĩ sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của họ. Thực tế để sự tồn tại của Thánh đường gần như không được xác nhận,… và nơi ấy in sâu trong tâm trí những ký ức vẫn luôn khiến trái tim nặng trĩu. Về Darrin, về Levi và… về Evy…

          Hàng loạt tiếng gầm xé tan không gian cất lên như cảnh báo mặt trời mini trên đỉnh tòa tháp rực sáng trở lại. Thứ gì đó vút lên trong lớp sương mù dày đặc để tiến tới những tầng mây cao vời vợi, một cơn vũ bão từ đâu tràn qua thổi tan mọi thứ để lại chúng tôi những tia nắng bình minh đầu tiên của ngày mới.

    “Ôi, trời ơi!” Chúng tôi kêu lên thảng thốt.

          Đồng tử giãn ra hết mức có thể, đây là thứ kì vĩ nhất bản thân từng được trông thấy.

          Con Bàng sư khổng lồ bay lượn trên bầu trời rộng lớn. Sắc xanh hòa quện với đường nét vàng kim trên thân thể rực sáng lấp lánh, tỏa ra sự ấm áp ôm lấy nơi đây. Ngay lập tức, luồng điện khổng lồ phóng ra từ cái miệng há rộng chặn đứng lại tia chết chóc từ Hội đồng.

    “Bình tĩnh lại đi nào, Spirit White.” Một trong hai cô gái lên tiếng quở trách. Đó là người mặc bộ đồ đen. “Chúng ta cần giữ hình tượng!”

    “Coi nào, Black Rose!” Spirit White đáp lại với vẻ háo hức và cáu kỉnh. “Em luôn biết chị mong đợi cảnh tượng này như thế nào mà!”

    “Chậc, đừng quên, chúng ta là những Tư tế Cấp cao của Thánh đường đấy.”

    “Thật sao? Vào cả lúc trọng đại này sao? Thôi cho xin đi!”

          Nói rồi, Spirit White tiếp tục bỏ mặc những lời nhắc nhở, cố gắng nhún nhảy để có thể chiêm ngưỡng điều gì đó sắp diễn ra. Sau khi chặn đứng sự tấn công của Tòa tháp, con Bàng Sư đáp thẳng xuống chính giữa thành phố, từ đôi cánh bằng thép, nó bắn ra bốn chiếc lông ghim thẳng xuống bốn góc của thành phố này. Điều đó khiến tôi sực nhớ ra tấm bản đồ quân sự mà tướng Fill đã cho xem trước đây. Một quả cầu điện lớn được hình thành lên từ chiếc cổ cất cao lên của con Bàng sư. Những chiếc lông ngay lập tức sáng lên bởi luồng điện nhận được rồi biến đổi cùng nhau tạo nên các bức tường bằng thép kiên cố ôm trọn mọi thứ bên trong. Chúng đánh bật hoàn toàn tia chết chóc từ mặt trời mini trên Tòa tháp Hội đồng!

    “Thành công rồi!” Spirit White trèo tuột xuống.

          Tôi vẫn kịp nghe thấy tiếng của Black Rose làu bàu khe khẽ phía sau trước khi bám lấy cô bạn của mình.

    “Xin chào, tôi là Spirit White còn đây là Black Rose. Chúng tôi là những Tư tế Cấp cao của Thánh đường Morgan!” Cô gái với y phục màu trắng đưa tay ra một cách lịch thiệp. “Cậu là Zero, người kế thừa của dòng họ Gristendusd phải không?”

    Gật đầu xác nhận nhưng từ chối cái bắt tay đó khiến cô nàng có vẻ phật ý, tôi hỏi lại với vẻ ngờ vực: “Chuyện này là sao?”

    “Chúng tôi vẫn luôn đề phòng một ngày nào đó Chúa tể sẽ trở lại.” Black Rose chen vào.

    “Tại sao Thánh đường Morgan lại tham gia cuộc chiến này?” McMilan tiếp lời.

    “Đã đến lúc để người dân thấy được ai mới là vị cứu tinh thực sự.” Nụ cười khẽ hiện lên trên gương mặt vị Nữ tư tế.

          Họ mau chóng tạm biệt chúng tôi để trở về với công việc còn dang dở - tiêu diệt những gì còn sót lại sau tường thành của đám quái vật và đưa người dân của thành phố ra khỏi các hầm trú ẩn. Spirit White vẫn kịp nháy mắt McMilan một cái trước khi bị Black Rose lôi đi.

    “Được rồi, chuyện này thật kì lạ.” McMilan nhún vai.

    “Tạm gác nó sang một bên đã. Chào mừng anh trở về!”

          Victim ôm ghì lấy tôi: “Tôi nợ gia đình cậu mạng sống của mình.”

    “Đừng nói vậy, chúng ta là gia đình của nhau, anh trai!”

          Từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh, có lẽ lúc này là khoảnh khắc dành cho những cảm xúc đơn thuần như vậy. Cuộc chiến đã tạm thời kết thúc với sự mất mát và đau thương lại thêm chồng chất ngày một nhiều hơn nữa.

     

          Nhưng lúc này đây, tôi biết mình không đơn độc! Ngày nào đó, sớm thôi, Chúa tể sẽ phải trả giá cho mọi thù hận mà hắn đã gieo rắc vào chúng tôi. Ngày đó, tôi sẽ đứng trước hắn như một đối thủ xứng tầm!