DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 2

| 433 lượt xem | Khôi Vũ

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.


Chương 2: Giáo sư Liston. (Phần 1)


"Dậy rửa mặt hoặc nằm đó chết cóng, tùy anh." Crystal dõng dạc tuyên bố cùng hành động giật tung chăn đệm của tôi một cách thô bạo.

 Trời đang lạnh hơn nữa.

 Khung cảnh huyền ảo, trong lành đêm qua đã biến mất, thay thế vào đó là những tia nắng yếu ớt của sớm mai. Vẫn nhắm nghiền đôi mắt, tôi lồm cồm bò dậy và bước đi trong vô thức trước khi va mặt vào cánh cửa phòng tắm. Để cho những giọt nước ấm áp mặc sức làm ướt hết bộ đồ ngủ, đó là một cảm giác thú vị. Chút đáng yêu khẽ nảy lên trong tâm trí khi nhận ra Crystal vẫn đang đợi mình cùng nụ cười hiền lành hiếm hoi.

"Đẹp trai hơn rồi đấy." 

 Ít khi nào mà con bé đáng yêu như thế khi mà hầu như nó chỉ rình rập để chê bai tôi đủ thứ, điều duy nhất giống nhau giữa hai đứa là màu mắt xanh dương của bố John, nếu như ở trường tôi là đứa kì dị thì Crystal lại khác, nó là một công chúa thực thụ. Nhưng vấn đề là con bé ghét việc này và sẵn sàng quẳng mọi món quà của bất kì ai vào thùng rác một cách lạnh lùng.

 Tôi cũng từng hỏi bố mẹ rằng mình thực sự có phải con của họ, nhưng câu trả lời vẫn luôn là: "Con có tấm lòng của cụ Jim.” 

 Tôi không chắc về điều đó cho lắm. Tôi sợ bóng tối, sợ những thứ do chính mình tưởng tượng ra… và là nơi pha trò của Fasmict cùng lũ bạn thân thiết.

Sau khi nhận lấy nụ hôn ghì của mẹ như thường lệ, Bryan đưa hai đứa qua khu phố Clander số 5 để đón anh em nhà Bringer. Cô Julie đang đứng ở bậc cửa vẫy chào đối lập hoàn toàn với một Martin mang vẻ mặt buồn rũ tức cười, trông như thể chiếc bánh mỳ nhúng nước vậy.

"Có chuyện gì với anh ý vậy?" Tôi khẽ hỏi cô bạn.

"Ảnh bị tịch thu chiếc xe yêu quý rồi." Kyra đáp và kết thúc câu nói khi đã ngồi ngay ngắn cạnh tôi không quên kèm theo nụ cười thỏa mãn. "Vì dám cán qua hai chậu cải mà mẹ mình yêu quý nhất."

Ra là vậy, chiếc xe có lấy lại được còn phụ thuộc vào cách cư xử thế nào của Martin trong thời gian tới. Tôi cố gợi chuyện cho anh chàng vui lên nhưng có lẽ là không ổn. Suốt quãng đường đi, Martin chỉ nằm tựa vào cửa kính xe, chán nản ngắm những chiếc lá héo úa đang rơi rụng báo hiệu mùa đông đang tới. Tôi không biết ông Bringer là ai, hai người họ cũng vậy, cô Julie chỉ nói là ông ấy đã mất vì tai nạn rất lâu trước đây. Kyra được nhận lại chiếc bút kỷ vật kỳ lạ, thứ mực của nó có thể phát sáng trong đêm tối. Cô bạn luôn mang theo cây bút mọi nơi và không để ai động vào nó cả.

“Chúc cô cậu một ngày vui vẻ.” Bryan lên tiếng khi chiếc xe dừng lại trước cánh cổng to lớn của trường WoodWorld.

Crystal bước ra trước tiên, con bé mau chóng hòa vào đám bạn vẫn đợi sẵn hàng ngày. Martin thì uể oải bước đi cùng tên bạn thân – kẻ luôn đưa ánh mắt dò xét hướng về phía hai đứa mỗi ngày. Tôi kéo cô bạn rời đi nhanh chóng vì chắc chắn rằng nếu nấn ná thêm giây phút nào nữa thì sẽ đụng mặt Fasmict ở tiền sảnh.

"Đựi... đựi... mình... vứi." Tiếng gọi đứt quãng khó khăn vang lên khi đi ngang qua chỗ con sư tử phun nước. 

Đó là Timy – một trong những đứa cùng chung cảnh ngộ. Kyra lấy khăn lau nhẹ qua những vệt mồ hôi đang rớt xuống từ gương mặt bầu bĩnh của nó và vỗ vỗ vào lưng đầy lo lắng.

Âm thanh quen thuộc tới phát rợn người từ phía sau, Fasmict đang lớn tiếng đùa giỡn với lũ bạn cục mịch xun xoe xung quanh. Nó sẽ không chối từ một bữa sáng với nhiều tiếng cười hơn nữa đâu. Vội vàng cùng cô bạn ngồi thụp xuống ngay khi cánh cửa sảnh đường mở ra bởi thứ đang phóng vụt tới, nhưng Timy thì không may mắn như vậy. Cánh của chiếc máy bay bị vướng vào mái tóc rối tung của thằng bé, nó chao đảo trên không trung trước khi lao thẳng xuống bể khiến nước văng tung tóe về phía đám Fasmict khiến tôi vô cùng khoái chí.

Khó khăn đi qua hàng đàn máy bay khác đang lượn lờ khắp nơi, cuối cùng chúng tôi cũng tới được phòng kiếng của mình. Jimorel cùng Dean đang đọc báo còn Curtis và Bee thì chắc chắn đang nói về vấn đề sinh học nào đó một cách hào hứng. Việc bắt nạt các học sinh khác của Fasmict vô hình chung đã tạo ra những người bạn bất đắc dĩ này, ít nhất tôi bớt đi cảm giác bị soi mói mỗi ngày. Chỉ có Kyra là Fasmict chưa bao giờ động đến cả, có lẽ vì nó biết tất cả các giáo viên trong trường đều yêu quý cô bé. 

"Chúng có lẽ phải điêu luyện lắm mới có thể bay qua người Timy đấy nhỉ." Dean hớn hở nói.

 Thằng bé đáp lại bằng một nụ cười ngượng nghịu.

"Sắp tới chuyến du ngoạn vào khu rừng của trường mình rồi. Chúng ta sẽ lại tiếp tục tham gia, phải không?" Curtis xen ngang.

"Chắc chắn rồi, mình chẳng bao giờ bỏ lỡ một chuyến đi tuyệt vời vậy đâu. Quá nhiều thứ để nghiên cứu." Bee đáp, khuôn mặt đầy tàn nhang của nó đang căng lên với những suy nghĩ khó có thể đoán được ở phương trời nào. 

 Với việc đam mê cuồng nhiệt bộ môn Tự nhiên học của cả hai đứa bạn, khiến tôi nghĩ tới lão Mordin nhiều hơn. Chúng luôn tìm cách lấy một cái gì đó từ trong rừng về để nghiên cứu nhưng kết quả thì luôn là những cái nhíu tai đau điếng của thầy Aylmer. Chuyến du ngoạn được chia thành các khu khác nhau do ba giáo viên và một bảo vệ sẽ quản lý để không đứa nào có thể đi đâu quá xa. Khu chúng tôi thường tới gần một bãi cỏ đẹp đẽ, êm ái. Nhưng điều đặc biệt là cây Dẻ ngựa nằm ở chính giữa, các tán cây tạo hình khung tròn bao quanh như một mái vòm hoàn hảo, tôi luôn thích thú trèo lên đó khi có cơ hội.

Bố John nói rằng, ông thường xuyên tới đây khi còn học ở trường WoodWorld và gặp mẹ ở đó. Thực tế, trước đây khu rừng này được ra vào tự do cho đến khi xảy ra cái chết của nam học sinh nọ. Tôi cho rằng cái thứ đáng sợ đó có lẽ nào đang bảo vệ kho báu mà giáo sư Lista đã nói tới? Và hai người họ đã vô tình đụng phải nó khi tiến sâu vào trong, nghĩ tới việc một con quái vật dạo chơi đâu đó xung quanh thực sự không dễ chịu chút nào. 


Việc tới thư viện luôn là giải pháp hiệu quả để tránh Fasmict cùng đội quân Bullmastiff (chúng đã tự thành lập câu lạc bộ cho riêng mình) – lắm thịt và đần độn. Thật tội nghiệp cho ai vào tầm ngắm của cái câu lạc bộ này, chúng có thừa sáng tạo để mà hành hạ nạn nhân của mình chu đáo nhất. Nhưng cái mà Kyra đang cho tôi biết còn đáng sợ hơn nhiều. Cô bạn gập cuốn sách một cách nóng vội.

"Chúng ta sẽ lên kế hoạch cho việc tiến vào khu rừng sắp tới." Kyra huỵch toẹt.

"Chẳng phải vẫn như mọi khi sao?" Tôi đáp và nhắm mắt tưởng tượng trong thích thú thích thú. "Lăn lộn để tận hưởng sự ấm áp tại bãi cỏ tuyệt diệu ấy."

"Không. Ý mình là vào sâu phía bên trong."

 Tâm trí bị kéo lại thực tại đầy thô bạo, tôi ngẩn người nhìn cô bạn khó hiểu.

"Hửm?" 

Kyra mỉm cười.

"Đó là một trò đùa phải không?" 

"Không hề.” Cô nàng đáp luôn mà chẳng cần nghĩ ngợi.

 Tôi khẽ nhíu mày ngắm nhìn cô bạn kỹ càng.

"Đừng cười kiểu đó. Tập trung vào những gì mình đang nói đi." Kyra đập nhẹ cuốn sách lên đầu thằng nhóc bên cạnh.

"À, ừ... mình không chắc nhưng có lẽ bạn nên tới gặp cô Bell chút thôi. Mình biết dạo này bạn không uống đủ thuốc... Á, vì sao bạn lại muốn vào đó?" Tôi vội nói khi cô nàng đang chuẩn bị tặng cú đập thứ hai.

"Vì kho báu."

"Hả?" 

 Không còn nghi ngờ gì nữa, Kyra cần ba mươi, à không, phải bốn mươi cái đài giống lão Mordin thật rồi.

"Bạn chắc điều đó chứ?" Tôi ngớ ngẩn hỏi lại lần nữa.

"Hơn-bao-giờ-hết." Cô nàng gằn giọng.

"Chẳng phải rất nhiều nhà khoa học đã lùng sục khu rừng đó cả thập kỷ rồi sao? Sao bạn nghĩ chúng ta có thể tìm ra nó, chưa kể cái thứ khủng khiếp trong rừng khiến lão Mordin phát điên và cậu học sinh nào đó mất mạng nữa." 

Kyra đặt lên mặt bàn cuốn sổ kì lạ về khu rừng mà tôi đã tìm thấy trong phòng gia phả của gia đình: "Mình mới đọc lại nó tối qua. Và phát hiện ra vài điều thú vị." 

 Tôi lật từng trang sách một cách buồn chán: "Mình thấy có gì đâu."

"Hãy xem nó trong bóng tối." Cô bạn thì thầm như thể sợ ai đó nghe thấy.

Ném sang ánh mắt hồ nghi trước khi kéo ào trùm kín xung quanh, tôi trợn tròn mắt khi nhận ra thứ gì đó. Các nét vạch thẳng của các chữ cái đang sáng lên một cách kì diệu. Chúng cách nhau rời rạc nhưng tất cả các trang đầu tiên của mỗi mẩu chuyện về một khu rừng trong đó đều có các nét vạch sáng lên như vậy. 

"Cái gì thế này!" Tôi kêu lên khe khẽ.

"Hiện tại thì mình vẫn chưa hoàn toàn rõ những vạch sáng đó muốn nói tới điều gì." Kyra nhún vai. "Có lẽ là một loại mật mã."

"Chuyện này thật tuyệt vời."

"Xem này, có tất cả mười khu rừng được nhắc tới trong cuốn sổ này." Cô bạn nói tiếp. "Nếu nó có liên quan tới kho báu mà giáo sư Lista đã nói tới thì..."

"Ôi không, vậy là nó không chỉ có một, và là những mười kho báu như vậy." Tôi há hốc mồm cùng trống ngực nảy lên loạn xạ.

"Có vẻ như là vậy."

"Nhưng từ trước tới giờ chưa có ai biết rằng có chín kho báu như thế trên thế giới."

"Chính xác thì chúng ta là những người đầu tiên nếu không kể tới người viết nên cuốn sách." Kyra bỏ lửng một cách kỳ lạ. “Không biết chừng...”

Má lúm của cô bé hiện lên một cách khó khăn bởi dòng suy nghĩ. 

"Cuốn sổ này có trong gia đình bạn bao lâu rồi?" Kyra hỏi tiếp.

"Mình có hỏi về cuốn sổ này trước đây." Tôi đáp. "Nhưng bố John chỉ thấy một đống giấy vụn được thổi phồng quá đà bằng nhiệm vụ bảo vệ nó bằng mọi giá. Ngài Lambert thì không cho là vậy, và chính ông đã cất nó vào phòng gia phả."

"Vậy là ông nội bạn biết bí mật về nó đúng không?" Mặt cô bé khẽ sáng lên đôi chút.

"Biết chết liền."

Đặt tay lên vai Kyra an ủi, tôi nháy mắt tự tin: "Vẫn còn một người có thể giúp."

"Ai?" Cô nàng nhíu mày như thể đang ngắm nhìn một sinh vật lạ.

"Giáo sư Liston."

 Những người hàng xóm xung quanh không hề biết người đàn ông sống trong căn biệt thự cổ tại phố Clander số 5 là con trai ruột duy nhất của giáo sư Lista. Thường thì ngài giáo sư luôn đắm chìm trong sự tưởng tượng kỳ quặc của mình và ít khi giao tiếp với ai. Tôi chưa bao giờ quên dáng vẻ hiền lành, điềm đạm ấy cùng với bộ vest xám cũ kĩ đứng trước mặt bố John ngày ấy. Giờ thì giáo sư là một người bạn của gia đình, thi thoảng ông cũng tặng chúng tôi những món đồ hữu dụng trong nhà mà ông phát minh ra.

Tạm biệt hai đứa trẻ nhà Bringer để bước sang bên kia đường, không khí đang co lại lạnh lẽo khiến tôi khẽ rùng mình. 

“Đừng quên những gì anh đã hứa với em.” Crystal lên tiếng nhắc nhở trước khi đóng cửa kính lại và cùng Bryan biến mất vào đêm tối.

 Không khí ấm áp ôm lấy cơ thể nhanh chóng khi tôi bước chân lên bậc thềm đầu tiên, cánh cửa căn biệt thự khẽ mở và một hầu gái xinh đẹp tươi cười đón tiếp như thường lệ.

“Chào cậu Zero, hiện tại giáo sư đang trong phòng Phát minh, cậu có thể gặp nếu muốn.”

“Vâng, cảm ơn.” Tôi đáp, mặc dù biết rõ cô ta là người máy nhưng bản thân vẫn không thoải mái cho lắm. 

 Để có sự giúp sức trong công việc, giáo sư Liston đã chế tạo ra một đội ngũ người máy giúp việc nhà, dọn dẹp và cùng ông chế tạo những thứ khác. Điều mà tôi thấy thú vị là họ có hơi ấm của một con người thực sự dựa vào chiếc máy tỏa nhiệt nhỏ được đặt khéo léo bên trong. Bước tới để ngắm nhìn thứ mà ông đang hí húi lắp ráp trên chiếc bàn nhỏ quen thuộc, dường như đó là một chiếc đèn pin khá lớn màu đen và thuôn dài. Và cũng như thường lệ, ngài giáo sư hoàn toàn không nhận ra rằng tôi đứng bên cạnh từ khi nào.

“Đó là thứ gì vậy?” Khẽ hạ giọng mình xuống đôi chút, tôi hỏi.

“Một thứ có thể tập trung năng lượng từ tia laser sau đó khuếch tán nó ra trong vòng tròn này để có thể tạo ra một luồng sáng cắt đứt mọi thứ nó chạm phải.”

“Nó có nguy hiểm không giáo sư?”

 Ông ngừng lại, từ từ đưa mắt nhìn tôi rồi nở một nụ cười ấm áp: “Rất nguy hiểm nếu sử dụng bừa bãi. Con đến từ khi nào vậy?”

 Giáo sư Liston trẻ hơn cái tuổi bốn mươi lăm của mình và tôi dám cá rằng chẳng có người phụ nữ nào thoát nổi nét dịu dàng mà đầy thu hút đó cả. 

“Nào, đến đây, không nên để điều gì trì hoãn cái bụng đang kêu gào như vậy.” Ông đặt các đồ dùng xuống bàn rồi kéo tôi ra phòng ăn.

“Con đang đói muốn chết đây.” Tôi nhe răng cười đáp lại.

 Người máy hầu gái lúc nãy nhanh chóng mang tới cho tôi một cốc socola nóng hổi với mùi vị đặc trưng của quế. Họ vừa di chuyển vừa hòa mình vào điệu nhảy trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương phát lên khe khẽ đầy thư thái.

“Dạo này mọi thứ ở trường vẫn ổn cả chứ?” Giáo sư Liston hỏi.

“Có thể, con vẫn đi học đầy đủ và vẫn luôn là con mồi mà Fasmict thích thú mỗi khi nó tóm được.” Tôi bắt đầu phết bơ vào bánh mỳ.

“Nhà Faust luôn sinh ra những đứa như vậy mà.” Ông nhún vai. “Crystal không đến đây cùng con sao?”

“Không, thưa giáo sư, Crystal đang tập trung mọi thứ cho buổi diễn kịch sắp tới ở trường.”

“Ta chắc rằng con bé giống Kyle hơn John. Nhưng ta thực sự ngạc nhiên khi thấy con ở đây giờ này, nhớ không nhầm thì đây là lúc luyện tập với Victim.”

“Dạo gần đây thì không, con đã thỏa hiệp với Crystal về điều đó. Và con có chuyện muốn nói với giáo sư.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Giáo sư vẫn nhớ tới kho báu mà cha bác để lại chứ?” Tôi hỏi.

“Ồ, dĩ nhiên là ta nhớ.” Giáo sư Liston đáp, ông đưa tay rót một ly rượu nho đầy. “Nhưng ta hoàn toàn không biết nó là thứ gì.”

“Cha bác không để lại bất kỳ thứ gì liên quan tới nó sao?”

“Không, không gì cả… Hơn ai hết, ta cũng không mong sự tồn tại, hay ai sẽ tìm được cái gọi là kho báu ấy, bởi có lẽ nó cũng nguy hiểm như chính ông ta vậy. Nhưng, sao con lại nhắc tới chuyện này?”

“Giáo sư biết về cuốn sổ này chứ?” 

 Ông đón lấy, đọc lướt qua tên mờ mịt khắc sâu trên nền da cũ kỹ, trước khi bắt đầu lật qua lật lại thật nhanh như tôi đã từng làm hồi sáng nay, và chỉ dừng lại khi tới trang của khu rừng của trường WoodWorld.

“Từ đâu mà con có được thứ này?” 

“Trong căn phòng gia phả.” Tôi nhún vai thừa nhận. “Ông nội con đã đặt ở đó từ lâu lắm rồi. Còn bố John thì thậm chí chẳng còn nhớ về chuyện ấy nữa.”

“Ai là người đã viết ra nó, con biết không?”

Thằng nhóc lắc đầu đáp lại.

Những khu rừng bí ẩn từ trước tới nay, trường WoodWorld… chà, chắc chắn không phải một sự trùng hợp đơn thuần, đủ khiến bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ rằng, nó đang nhắc tới thứ kho báu đã được đề cập tới…” 

 Ngẫm nghĩ đôi chút, ông nói tiếp: “Ngài Lambert tin vào cuốn sách này, chắc hẳn nó chứa những bí mật không hề nhỏ. Và dựa vào số lượng khu vực được đề cập tới, thì hoàn toàn không chỉ đơn giản là một kho báu như mọi người từng nghĩ… Có vẻ như ba chúng ta là những người đầu tiên biết tới chuyện này nếu không tính tác giả của cuốn sổ, không loại trừ việc ông ấy có nói với ai khác hay không.”

“Thực ra thì… Kyra cũng nghĩ như vậy.” Tôi trả lời ngượng nghịu.

“Cô bé nhà đối diện?”

Ông mỉm cười và nháy mắt một cái như thể biết tỏng rồi nhé.

“Giáo sư hãy tạm tắt hết đèn trong phòng đi. Kyra đã chỉ cho con xem điều kỳ diệu này.”

 Mọi thứ diễn ra chỉ bằng cú búng tay đơn giản từ ông chủ của ngôi nhà, nhanh tới mức thằng nhóc có thể cảm nhận được hơi thở lạnh giá vồ vập lấy khắp cơ thể mình đầy thô bạo..

“Thực ra thì không cần tắt hết như vậy đâu ạ...” Tôi làu bàu nơi cuống họng, trước khi vội vã kêu lên. “Giáo sư nhìn vào cuốn sổ kìa!”

 Ông đã không nghe thấy gì nãy giờ, bởi đôi mắt đang dính chặt vào những nét vạch của những chữ cái đang phát sáng mạnh mẽ từ cuốn sổ. Sự im lặng tuyệt đối đến mức rợn người chỉ kết thúc khi thằng nhóc kéo khăn trên bàn làm đổ đĩa súp xuống nền đất lạnh lẽo.

“Lỗi của ta.” 

Hệ thống điện trở lại nhanh như lúc nó biến mất, và kèm theo đó là đôi tay kẹp chặt lại như gọng kìm của người hầu gái bao quanh lấy cơ thể đang từ chối trong vô vọng của tôi.

“Thật thú vị…” Giáo sư nói tiếp, nét mơ màng đưa tâm trí ông trở lại về cuốn sổ.

“Kyra cho rằng đó là một dạng mật mã sau khi phát hiện ra nó vào đêm qua.” Tôi đáp, hai răng va vào nhau nhanh tới nỗi tưởng như chúng có thể vỡ vụn.

“Đây không phải loại mực phát sáng thông thường. Nó có thể theo dấu thời gian rất tốt dựa vào độ cũ của cuốn sổ này.”

“Nó có liên quan tới kho báu đúng không giáo sư?”

“Ta không chắc. Nhưng… khó mà chối bỏ rằng, dây là điều tuyệt vời nhất mà con đem đến cho ta đấy, Zero! Xuất sắc!”

 Ông vui sướng uống cạn ly rượu thứ ba. Tôi nghĩ chưa cần thiết để nói với giáo sư rằng kỷ vật mà bố của Kyra để lại cũng là một cây bút có loại mực tương tự. Mặc dù vậy, Bryan có mặt vài phút sau đó báo hiệu bữa tiệc nho nhỏ cần phải kết thúc sớm thôi. Và dĩ nhiên thằng nhóc chẳng đời nào từ chối món bánh kem chanh đầy hấp dẫn sau cùng đâu…


Tiếng trò chuyện gần cổng của khu nhà khiến cả đám chú ý, giọng của một ai đó đang vút cao những nỗi lo sợ thực sự.

“Tôi không muốn nói về những thông tin mờ mịt một cách nghiêm trọng như vậy.” Bố John nhắc nhở.

“Không, John!” Người đàn ông lạ mặt gằn giọng.“ Tôi phải nhắc lại với anh rằng, bất kì điều gì cũng có thể xảy ra!”

“Chúng tôi hiểu điều đó. Cám ơn, Kenji.” Mẹ tôi đáp lại một cách lịch thiệp.

 Nghiêng mình kính cẩn để chào từ biệt vị Thủ lĩnh của nhà Gristendusd, ông rời đi với những cú nện mạnh mẽ, bực bội. Và trong khoảnh khắc Byran lướt qua, cái nhìn hằn học hiện lên trên khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo thấp thoáng qua từng lọn tóc dài tăm tối. Dường như, nó là dành cho riêng tôi…