DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 19

| 525 lượt xem | Khôi Vũ

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 19

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.

Chương 19: Lòng tự trọng của một người lính!

 

“Cậu nhớ tôi đã từng nói gì phải không?” Bà ấy lên tiếng. “Mặc dù là ngoại lệ duy nhất nhưng không có nghĩa cậu phá bỏ được những luật lệ thiết yếu. Thứ mà chúng tôi tạo nên để bảo vệ nơi này.”

“Tôi biết…” Đáp lại bằng một giọng van lơn, tôi tránh đi ánh mắt của những người đang đứng vây quanh mình lúc này. “Đây là cách duy nhất để cứu anh ấy, làm ơn!”

“Một lần nữa, sự bất cẩn cho thấy cậu chưa sẵn sàng cho cuộc chiến này. Và điều cậu đang cầu xin không đảm bảo sẽ cứu được anh ta. Trái lại, nó có thể tạo ra một thứ nguy hiểm hơn nhiều, bởi tình trạng cận tử hoặc nguy kịch đều khiến những con quái vật được sinh ra sở hữu sức mạnh khó lường!... Cậu vẫn muốn điều đó chứ?”

“Dù bất kỳ cái giá nào phải trả…”

“Chúng ta sẽ cần một giao ước đấy…”

 

      Tiếp tục xuyên qua làn nước biển trong xanh, các vết thương vẫn chưa lành lại và máu, nhanh chóng hòa tan vào vùng đen tối khi tôi tiến xa hơn nữa. Những sinh vật ở đây thật kì dị, cơ thể chúng phát sáng cùng cơ thể đầy gai nhọn. Tôi cảm thấy mệt, tay chân mỏi nhừ vì buốt lạnh,… mọi thứ thật mơ hồ... Chẳng còn sức lực nữa, chẳng còn mục đích nữa,…

      Tôi là ai…? Đây là đâu?... Tại sao tôi lại ở đây?... Tôi muốn được nghỉ ngơi, …tôi muốn được ngủ… Một thành phố dưới biển ư?

      Màn chắn vô hình đã ngăn chặn nước biển có thể xâm nhập vào đây. Nó bao bọc không khí của thành phố cổ đại này một cách an toàn. Tôi bay qua những con đường mòn đầy cát trắng để tiến thẳng tới tòa nhà tại điểm cuối cùng, nơi được chạm khắc bằng thứ ngôn ngữ quái dị. Cơ thể nhẹ nhàng đáp xuống, tôi nhìn ngắm xung quanh trước khi nhận ra thân hình to lớn đang từ từ trồi lên phía trước mặt. Những chiếc xúc tu khổng lồ đen tối tỏa ra siết chặt lấy thành phố này.

Cơn đau đổ ập xuống mà không hề báo trước, một tiếng rít vang lên trong não, một giọng nói không rõ ràng. Không khí xung quanh rung chuyển dữ dội, vẫy vùng trong bóng tối là đôi cánh giang rộng, nó đang muốn thoát khỏi nơi đây. Và những vệt máu hằn lên trên thân hình đó chiếu thẳng vào tôi… Nhưng rồi, khung cảnh của thành phố dưới biển biến mất, chỉ còn lại một nền đen trải dài bất tận.

“Cậu muốn biến tôi thành quái vật?” Giọng nói của Victim vang vọng,

“Không, tôi muốn cứu anh!” Tôi kêu lên một cách khổ sở.

“Tại sao cậu lại lựa chọn trở thành bọn chúng?”

“Đó là lựa chọn của tôi để chấm dứt cuộc chiến này!”

“Cậu đã lựa chọn đưa hai chúng ta trở thành quái vật!”

“Không, Victim! Tôi làm vậy để cứu lấy anh!”

“Giống như những gì John đã làm? Giống như cái cách mà Bryan đã chết!...”

“Tôi… tôi thực sự xin lỗi…”

      Ôm mặt khóc nức nở, lồng ngực tôi bị đè nén bởi không khí ngột ngại nơi đây. Nó khiến bản thân suy sụp, sợ hãi và hèn nhát. Bóng tối đang cười nhạo, nó ném tôi vào khoảng không vô định. Tôi cần được cứu, tôi muốn được giúp đỡ,… bất kì ai cũng được… làm ơn…

 

“Hãy luôn nhớ rằng, quái vật là do chúng ta lựa chọn…”

 

      Giật mình bật dậy trong căn phòng quen thuộc của mình, đó là một giấc mơ, đã từ bao lâu rồi tôi không còn mơ nữa. Mỗi khi nhắm nghiền đôi mắt lại, sẽ chẳng còn cảm giác tiêu cực nào nữa, không mệt mỏi, không chán nản và không sợ hãi, Căn phòng Tâm trí sẽ hiện ra - nơi tôi đối mặt với chính mình.

Nhưng liệu đó thực sự là nghỉ ngơi? Hay chìm vào những giấc mơ dù nó có đáng sợ ra sao mới thực sự là cách một người bình thường cảm nhận trọn vẹn về cuộc sống?

Tôi thèm cảm giác đó…

      Cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi và gồ lên những lớp băng trắng quấn quanh các vết thương. Điều đó thực sự không cần thiết cho lắm, bởi chúng sẽ mau chóng lành lại trước khi ai đó kịp nhận ra. Lòng bàn tay vẫn còn chút dấu hiệu mờ nhạt của trận chiến vừa xảy ra với Shady. Nó nắm giữ sự trả thù một cách điên cuồng cùng những giọt nước mắt lăn dài của Claire. Điều duy nhất mà chúng tôi có thể làm được lúc này là tin vào Những người Bảo vệ có thể giữ lấy lời hứa đưa Victim trở về.

      Lặng lẽ bước vào phòng tắm và để mặc từng giọt nước nóng hổi bao trùm lấy toàn bộ cơ thể mình, với hi vọng nho nhỏ, nước sẽ tạm thời cuốn đi những kí ức đau buồn và sự thật tàn nhẫn, đem lại cho tôi những phút giây nghỉ ngơi thực sự…

      Ngập ngừng đôi chút khi đứng trước cánh cửa phòng mình, bỗng dưng nó nặng nề kì lạ. Nhịp tim như chậm lại một nhịp khi tiếng bước chân ai đó bước tới.

      Cộp… cộp…

Tôi không biết diễn tả cảm giác của mình như lúc này như thế nào nữa, nó pha lẫn những cung bậc buồn bã xen lẫn mặc cảm tội lỗi.

Cộp… cộp…

Ánh mắt của mọi người, đó không phải sự cảm thông, đó là sự oán trách.

“Tách”, cánh cửa khẽ khàng bật mở. Nhưng trong khoảnh khắc, thực sự tôi đã muốn dùng hết sức mình để cản nó lại. Tôi yếu đuối tới vậy sao? Khi tất cả những gì bản thân làm được là đứng im như một thằng ngốc…

“Bồ sao rồi?” Kyra cất tiếng hỏi nhẹ nhàng.

      Toàn thân giãn ra ngay lập tức khi nhận ra gương mặt ấy, niềm an ủi duy nhất lúc này.

“Mình ổn.” Thằng nhóc lặng lẽ đáp lại.

“Những vết thương…”

      Im lặng đưa tay ôm lấy Kyra và giấu mặt vào lồng ngực của cô bạn, mùi linh lan ngọt ngào tỏa ra khiến tôi đắm chìm vào những khung cảnh đẹp đẽ của những buổi chiều thu yên bình. Một lát sau, cô nàng khẽ đẩy ra để thơm nhẹ lên môi, trước khi nở nụ cười tươi tắn ấm áp như thường lệ.

“Được rồi, chàng trai, tướng Fill không có cả ngày đâu.”

“Ồ, mình xin lỗi. Chúng ta đi thôi.”

      Mỉm cười đáp lại và cùng nhau đi xuống phòng ăn, tôi có thể tới đó mà không cần nhìn, bởi mùi thơm của bánh táo đang mời gọi một cách vô cùng quyến rũ. Nhưng trái lại với điều tuyệt với ầy, nét suy tư, mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt mỗi người có mặt tại đây. Phớt lờ sự cau có thường ngày của Viktor để nhận ra rằng, tướng Fill đang nhìn mình với ánh mắt dè chừng. Vết sẹo chéo qua mắt trái của ông hiện rõ sau cái nhíu mày không thân thiện cho lắm.

“Đừng nhìn tôi như vậy, tướng Fill.” Tôi lên tiếng và ngồi xuống chỗ của mình, bên cạnh giáo Liston.

“Vậy đó là sự thật phải không, cậu Zero?” Ông hỏi lại, chất giọng có phần nặng nề. “Cậu giờ đã trở thành một con… xin lỗi, ý tôi là trở thành một thứ giống như John trước đây?”

“Phần nào đó, thưa ngài.” Tôi đáp lại một cách nhã nhặn.

“Sao cậu lại làm vậy?”

“Đó là cách duy nhất đánh bại Chúa tể và chấm dứt cuộc chiến này!”

“John cũng đã lựa chọn như vậy…”

“Bố tôi đã trở thành thứ gì, tôi còn nhớ.”

      Tướng Fill nhún vai: “Nếu cậu trở thành như vậy thì tôi không ngần ngại hạ cậu đâu.”

“Rất hân hạnh, thưa ngài.”

“Tôi rất tiếc vì những chuyện vừa xảy ra.” Tướng Fill nói tiếp. “Cậu ấy ổn chứ?”

“Tôi mong…” Tôi đưa mắt nhanh sang Claire trấn an. “Anh ấy sẽ ổn!”

“Chúng tôi đều nghe về việc cậu đã tới Hội đồng Tối cao và thỉnh cầu họ, tại sau cậu lại làm vậy?”

“Mọi sự giúp đỡ đều là cần thiết trong cuộc chiến này, thưa ngài.” Tôi nói.

“Hội đồng là những kẻ hợm hĩnh, luôn ru rú trong pháo đài của chính mình.” Tướng Fill gằn giọng. “Và tôi đã trông mong vào việc cậu tới gặp chúng tôi chứ không phải họ.”

      Đón lấy đĩa súp từ cô July, đó là một lời trách móc mà tôi đáng phải nhận.

“Tướng Fill, dù sao thì đám hợm hĩnh ấy cũng có thể gây cản trở cho Chúa tể, đó cũng xem như là một sự trợ giúp.” Giáo sư Liston chen vào.

“Có thể ngài nói đúng, nhưng lẽ ra Nhà lớn mới xứng đáng được người kế thừa của gia đình nhà Gristendusd để ý tới trước tiên.” Tướng Fill gầm gừ.

      Lồng ngực dần đập mạnh, tôi biết mình không thể chối bỏ điều đó.

“Họ đã tin vào tôi cũng như tôi đã tin vào gia đình cậu, vào John! Và sự thật đúng là một cái tát mạnh đau điếng!”

      Đúng! Họ đã tin vào gia đình chúng tôi để nhận lấy suy nghĩ chấp nhận từ bỏ ngay cả khi nó vừa được lóe lên không lâu trước đây!

“Tôi biết Nhà lớn là những con rối trong tay những vị Thủ lĩnh. Nhưng không có nghĩa chúng tôi không biết phân biệt đúng, sai!”

      Tôi cần đáp lại! Tôi cần phá bỏ những quy tắc vớ vẩn này!

“Chúng tôi đã quyết định đối đầu với Chúa tể một lần nữa thay vì sợ hãi quy phục để rồi nhận ra thứ mình lựa chọn là một con quái vật!” Tướng gầm lên. “Phải, hàng CHỤC NGHÌN người bỏ mạng vào hôm đó….”

“CÒN TÔI MẤT ĐI GIA ĐÌNH CỦA MÌNH!!!” Tôi lớn tiếng đáp lại.

Quả bóng cảm xúc vỡ òa ra trong không khí, những ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về hướng mình, tôi biết điều này sẽ xảy ra.

“Giờ không phải là lúc chúng ta đắm chìm trong quá khứ, thưa ngài! Tôi biết những mất mát của ngài, chúng tôi cũng vậy! Tôi hiểu sự thất vọng của ngài, chúng tôi cũng vậy! Và tôi biết chúng ta đang đối mặt với điều gì! Hơn ai hết, tôi muốn trả thù, muốn chấm dứt cuộc chiến chết tiệt này! Nhưng chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả nếu cứ khóc lóc vì quá khứ và đối đầu với nhau!”

      Hít một hơi dài, tôi nói tiếp: “Tôi thực sự xấu hổ về việc mình đã làm! Lúc này thì không, người của dòng họ Gristendusd sẽ đối đầu với Chúa tể để bảo vệ Nhà lớn cho tới hơi thở cuối cùng!”

      Ánh mắt tướng Fill đang thay đổi, nó chuyển thành cái nhìn thương cảm pha lẫn khó xử, day dứt. Và bằng một động tác cám ơn vì món bánh ngô, mọi thứ lắng xuống.

“Cậu đã thay đổi khá nhiều.” Ông lên tiếng và nhìn tôi bằng duy nhất con mắt lành lặn bên phải. “Ít nhất thì không còn là cậu nhóc sợ sệt hôm nào.”

“Cám ơn.” Tôi mỉm cười nhẹ nhõm. “Thực tế thì tôi không hi vọng ở Hội đồng Tối cao đâu. Tôi chỉ muốn biết chính xác họ sẽ đóng vai trò gì trong cuộc chiến này.”

“Ồ, vậy cậu thấy sao?”

“Như ngài biết đấy, họ cho rằng sẽ tồn tại ngang hàng với đế chế của Chúa tể.”

“Nực cười, chẳng kẻ nào được phép ngang hàng với hắn cả.”

“Tôi biết. Chắc chắn đó sẽ là nơi tiếp theo Chúa tể muốn có được sau khi Nhà lớn sụp đổ.”

“Không bao giờ!” Tướng Fill nhấn mạnh.

      Tôi không đáp, chỉ gật đầu tán thành.

      Tướng Fill cười nhạt: “Đừng để ý những gì tôi nói vừa nãy. Là một người sống trên chiến trường, tôi biết kết quả sẽ như thế nào, cậu Zero.”

Giáo sư Liston nhún vai. “Vậy anh sẽ làm gì, Fill?”

“Tôi sẽ chết khi đang cố đá đít tay Chúa tể!”

“Có đáng không?”

“Ông muốn nói gì, giáo sư Liston?”

“Không, tôi muốn anh hướng tới chiến thắng cuối cùng.”

“Tôi là một người lính, thưa ngài.” Tướng Fill đáp lại bằng một giọng trầm lắng. “Tôi đã chứng kiến vô số những người lính khác ngã xuống trên chiến trường. Họ có thể là bạn của tôi hoặc không ai cả. Nhưng họ đã hi sinh để tôi được ngồi đây, lúc này! Và giờ ngài muốn tôi trốn tránh khỏi cuộc chiến sắp tới sao?”

“Thú thực là đôi khi tôi ghét cái suy nghĩ ngốc nghếch của mấy kẻ các anh. Nhưng đó cũng là điều khiến tôi cảm phục.”

      Hai người họ bật cười rồi cùng nâng ly với nhau.

Tướng Fill nói tiếp: “Chúa tể đã sớm thao túng Nhà lớn, tôi biết điều đó. Nhưng không hẳn rằng hắn đã chiếm được hoàn toàn. Vẫn còn gần phân nửa những người còn đủ quyền lực và sức mạnh phản kháng nội bộ. Chúng tôi vẫn luôn đặt niềm tin vào các Thủ lĩnh. Đặc biệt là cậu, Zero, người kế thừa của dòng họ Gristendusd!”

“Họ là những người dũng cảm, Fill, cũng như ngài vậy.” Lồng ngực lỡ mất vài nhịp khi nghe những lời nói ấy, tôi khẳng định.

“Trước đó, tôi nghĩ cậu cần gặp lại một người.”

“Ai cơ?”

“Thanh tra Coner, kẻ bị tình nghi là đã ra tay sát hại cảnh sát trưởng Miler cách đây vài năm trước.” Tướng Fill đáp.

“Chắc cháu không biết tới Miler.” Giáo sư Liston chêm vào. “Ông ta chính là người lính đã chứng kiến cảnh cụ Jim của con nổ tung cùng Chúa tể.”

“Đợi một chút, ông ta vẫn có thể làm cảnh sát trưởng ở độ tuổi đó sao?” Viktor bất chợt lên tiếng.

“Vậy là…” Tôi nhíu mày. “… ông ấy có thể giống như Chúa tể, ý tôi là về mặt nào đó.”

“Không, Zero, Miler hoàn toàn chỉ là một người bình thường. Theo như những gì ta được biết, vụ nổ mà Jim Dupont gây nên khi hi sinh cùng Chúa tể đã khiến phòng chứa thí nghiệm tỏa vô số các hợp chất kì lạ. Có thể chúng khiến ông ta chậm lão hóa.”

“Vậy là thanh tra Coner đang ở Nhà lớn, tôi đã không nghe gì về ông ta kể từ sau khi cuộc chiến kết thúc.”

“Anh ta hoàn toàn ổn cho tới lúc này.” Tướng Fill nhìn tôi đầy ẩn ý.

      Có phải Tướng Fill đang muốn tôi cứu lấy anh ta hoặc ít nhất lấy được chiếc hộp?

 Sẽ thật bất ngờ nếu toàn bộ bí ẩn về giáo sư Lista đều nằm trong cái thứ bé tí tẹo ấy, điều mà Chúa tể cũng chẳng hề hay biết. Và chiếc đèn pin, điều gì đó mách bảo tôi rằng chúng liên quan tới nhau. Không, chính xác thì tất cả mọi thứ đều liên quan tới nhau, từ việc thành phố ARM-1 hút lấy năng lượng khiến ngục tù Leapstull bị phá hủy, tới việc chiếc đèn pin cũng hút một luồng năng lượng giống như vậy rồi biến thành một thứ vũ khí đáng sợ, giờ là chiếc hộp… Tôi có cảm giác… dường như mọi thứ đã được sắp đặt từ trước!

“Bồ sao vậy?” Kyra hỏi. Cô bạn đang nhíu mày lo lắng.

“Không có gì.” Tôi đáp. Và miếng bánh mỳ nguội ngắt trên tay. “Mọi thứ thật kì lạ. Luôn theo một trình tự nào đó hoặc ngẫu nhiên đến may mắn.”

“Mình cũng thấy vậy. Bồ còn nhớ chiếc bút có khả năng lãng quên mình đã lấy ở phía dưới căn phòng bí mật không?”

      Tôi gật đầu xác nhận.

“Màu mực của nó cũng có thể phát sáng. Giống như là… hoàn thiện hơn cái mà bố mình để lại vậy.” Kyra nói tiếp. “… Và anh Viktor có nhắc về ông ấy.”

“Anh ta đã nói gì?” Tôi hỏi lại.

“Ông ấy còn sống, Viktor nghĩ vậy.”

“Còn điều gì nữa không?”

      Kyra mỉm cười buồn bã: “Thôi, bỏ đi.”

      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi diệu kỳ đắm chìm trong đôi mắt màu nâu sáng ngọt ngào, tất cả mọi thứ mà tôi có thể cảm nhận được chỉ là chiếc má lúm đáng yêu hiện lên gương mặt của cô bạn.

“Zero!” Tướng Fill đẩy giọng mình lên . “Cậu vẫn nghe tôi nói chứ ?”

“Ơ, vâng…” Tôi vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi của mình khiến Kyra bật cười khúc khích.

      Tôi cũng kịp nhìn thấy Viktor vặn vẹo con dao bên dưới tấm khăn trải bàn một cách thô bạo.

“Về việc chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.” Tướng Fill nói tiếp, phớt lờ vẻ lúng túng của thằng nhóc. “Người của tôi sẽ phong tỏa khu vực xung quanh Nhà lớn trong vòng bán kính 7 dặm để đảm bảo chúng ta không rơi vào thế bị động. Phần lớn người dân đã chạy sang các vùng lân cận hoặc nước ngoài, thật tệ là họ không đợi để được giúp một tay. Và tôi muốn nghe ý kiến của cậu về chuyện này.”

“Tôi e rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều thứ hơn lần này.” Tôi nhún vai. “Ngài biết đấy, những Thủ lĩnh còn lại đã trở về với chủ nhân của chúng.”

“Ý cậu là chúng ta phải đối mặt thêm với ba Thủ lĩnh khác nữa?” Tướng Fill hỏi.

“Phải, và họ hoàn toàn nguyên vẹn!” Giáo sư Liston chen vào. “Đây không khác gì một cuộc tự sát.”

“Tôi nghĩ rằng chỉ có hai thôi.” Viktor lên tiếng.

“Sao cậu nghĩ vậy, chàng trai? Cậu đâu còn phải là người của dòng họ Faust?”

“Đã từng, và tôi biết Lennox, ông ấy không phải kẻ sẽ giết hại người đã cứu con trai của mình.” Viktor chỉnh lại.

“Có thể anh nói đúng, nhưng nếu Chúa tể ra lệnh?” Tôi hỏi lại với vẻ hồ nghi.

“Gia đình nhà Faust có một vị trí đặc biệt trong hàng ngũ.” Giáo sư Liston nói. “Chắc chắn Chúa tể sẽ không đặt họ vào tình huống khó xử đâu.”

“Đó là một tín hiệu đáng mừng đấy. Nhưng thực tế mà nói thì chênh lệch vẫn là quá lớn.”

“Cốt lõi của chiến thắng không hoàn toàn đến từ số lượng, cậu Zero.” Tướng Fill mỉm cười thoải mái.

“Tôi nghĩ mình không bàn luận về chuyện này thì hơn.”

“Miễn là cậu không đưa người của mình vào đội cảm tử tiên phong như John đã từng là được.”

“Lần này, mọi việc trông cậy vào ngài.” Tôi nháy mắt với ông.

“Cám ơn về bữa tối.” Tướng Fill mặc lại áo khoác của mình và đứng dậy. “Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần trở về.”

“Còn một điều nữa.” Tôi nói. “Hứa với tôi một chuyện.”

“Tôi cần biết đó là điều gì.” Tướng Fill nhíu mày.

“Hãy sống sót, dù có điều gì xảy ra.”

      Tướng Fill không đáp, ông quay về phía cửa và bước đi.Ngập ngừng đôi chút nơi cửa ra vào, ông giơ ngón cái của bàn tay phải lên thật cao trước khi bóng hình cao lớn ấy biến mất vào đêm tối.