DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 10

| 418 lượt xem | Khôi Vũ

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 10

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.

Chương 10: Thánh đường Morgan

      

       Phải gần một tuần sau tôi mới có thể tỉnh lại và được chuẩn đoán rằng nhiễm lạnh quá nặng.

       Điều kì lạ là tôi đã ngủ suốt năm ngày liên tiếp mà các bác sĩ không thể nhận định được chuyện gì đang diễn ra. Họ nói rằng cơ thể của tôi đã bị vắt kiệt một cách kì lạ và điều đó khiến cho bộ não bắt nó phải dừng hoạt động để ổn định lại trước khi...

"... Trước khi cơ thể cháu bị ‘nổ tung’ vì vượt quá giới hạn cho phép." Bác sĩ Estin bông đùa, ông đưa tay đặt lên trán tôi dò xét.

Tôi không đáp lại.

Anh đã gào rú như một thằng điên, Crystal đã nói như thế với tôi, có vẻ con bé rất thích thú với cảnh tượng đó hơn là sợ hãi. Nó làm tôi suy nghĩ tới việc mình đang quẫy đuôi dưới chân con bé, thật kinh dị!

"Cơ thể cháu đã tốt hơn rồi đấy." Bác sĩ Estin nói tiếp.

"Vâng." Tôi đáp lại một cách không chú ý cho lắm.

       Có điều gì đó không ổn, bác sĩ Estin đứng đó. Ông đang dựa vào chiếc bàn đối diện và khoanh tay nhìn tôi trầm ngâm một cách kì lạ.

"Có chuyện gì thế, thưa bác sĩ?" Tôi cất tiếng hỏi.

“Ta tìm thấy thứ gì đó trong người cháu.” Ông đáp.

Ồ, thú vị đấy, có khi nào ông ấy tìm ra được nguyên nhân khiến tôi chẳng giống em gái mình chút nào, đặc biệt là cái mái tóc đen này?

"Ta có làm một vài kiểm tra nho nhỏ ở não." Ông nói tiếp và những từ cuối phát ra thật khó khăn. "Nó thật… kì lạ."

Không phải ông ấy muốn nói tôi bị điên đấy chứ!

"Cháu cảm thấy ổn." Tôi đáp lại một cách khó chịu và đưa tay xoa xoa đầu mình. "Mặc dù cháu biết mình hơi có dị hợm nhưng đầu óc cháu hoàn toàn bình thường..."

"Em không cho là như vậy đâu..." Crystal bước tới ôm chặt lấy tôi và hôn vào đó.

       Tôi bật cười và khẽ đẩy con bé ra để nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp ấy: "Nghiêm túc đấy?"

"Phải." Nó nhe răng cười đáp lại.

"Điều đó đáng nghi ngờ đấy... Và em làm ơn có thể ngồi lui ra một chút không? Anh cần không khí để thở."

"Ồ, xin lỗi nhé."

"Kyra không đi cùng với em à ?" Tôi hỏi và tìm kiếm mái tóc xù của cô bạn ở phía sau.

 "Chị ấy đang ngủ." Crystal cốc vào đầu tôi một cái đau điếng. "Bỏ cái khuôn mặt đó đi, ông anh quý hóa của tôi. Chị ấy đã ở bên anh suốt những đêm qua.”

"Thật hả?" Tôi hỏi lại một cách vồn vã.

"Vâng, chị ấy đã lo lắng tới mức phát khóc..." Crystal ngân nga. "Ôi giá mà anh có thể nhìn thấy chị ấy lúc đó… Chắc là đau lòng lắm."

"Tội nghiệp cô ấy." Tôi biết lời nói của mình không ăn khớp với gương mặt đang nở một nụ cười vui sướng lúc này.

"Phải, anh trai yêu quý..." Nó thì thầm vào tai tôi. "... Nếu anh tin là thật!"

Nụ cười của tôi biến dạng thành khuôn mặt của một thằng đần ngốc nghếch trong khi đó Crystal cười phá lên như điên đến nỗi nó không thể nói một cách rõ ràng được nữa. Mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên và điều duy nhất tôi có thể làm lúc đó là chui tọt vào chăn rồi nằm im trong đó cho tới khi Crystal bỏ đi. Tiếng cười lanh lảnh của nó vẫn còn vang tới tận cuối hành lang, thật bực mình, tôi ước Kyra không biết chuyện này.

Nằm lại một cách thoải mái, tôi nhìn lên phía trần nhà và nhớ lại những gì vừa trải quá. Thật may mắn khi bố đã tới kịp thời... ánh mắt của kẻ đó thật kì lạ, nó vừa đáng sợ vừa cuốn hút.

Tôi không thể nào quên được đôi mắt màu máu của Shady khi hắn nắm lấy cổ mình và hỏi về cuốn viết ký đó, hắn là một con quỷ ẩn mình dưới lớp khói đen lạnh lẽo. Những dòng kí ức tuôn chảy thật đến nỗi dường như tiếng thì thầm khe khẽ lướt trong gió lạnh của sự chết chóc vẫn văng vẳng bên tai. Tôi sợ giọng nói đó, nó khiến tôi tê cứng từng ngón chân lại. Có lẽ hắn đã biết được bí mật về khu rừng và điều đó khiến cho Kyra gặp nguy hiểm. Tôi phải trao viên đá lại cho bố, chỉ có ông ấy mới có thể bảo vệ được chúng tôi lúc này.

       Bất chợt, tôi nhớ tới hành động của mình khi đó, tru lên như một con sói, thật quái dị, tại sao tôi lại hành động như vậy? Đầu tôi nhói lên lạnh buốt, thở dài một cách chán nản, tôi đưa tay bóp nhẹ trán mình, mọi chuyện vẫn thật tệ,...

Thật vui khi được nhìn thấy nụ cười đáng yêu ấy của cô bạn vào sáng hôm sau, tôi đã ước cô bạn sẽ ôm chặt lấy mình.

“Có vẻ như chúng ta không được chào đón bằng ai đó.” Martin châm chọc.

“Em đồng ý với điều đó.” Crystal chêm vào, "Nếu mọi người được nhìn ảnh hôm qua thì..."

Tôi thề là không có cơn gió lạnh nào có thể giảm bớt sức nóng ở đôi tai của tôi lúc này.

"Dừng lại đi nào." Kyra lên tiếng át lại hai người đó, thật tuyệt vời, cô bạn đang bảo vệ tôi. "Bạn cảm thấy sao rồi?"

"Mình ổn." Tôi mỉm cười đáp lại.

       Tuyết vẫn tạo một lớp dày trên mặt đất nhưng bầu trời đã bớt chút u ám hơn đôi chút khi những tia nắng lé loi đang nhảy nhót trên các tán cây co cụm vào nhau vì rét buốt. Mặc dù không khí trong xe hoàn toàn ấm áp nhưng đầu tôi vẫn nhói lên từng cơn lạnh giá. Crystal, Martin và Victim đang bàn luận về một vấn đề gì đó có liên quan tới tiệc, dạ hội hay cái gì đó tương tự. Tôi hoàn toàn chẳng muốn nghĩ tới chúng tí nào, nhất là vào thời điểm này. Mi mắt tôi nhíu xuống vì cơn đau nhức.

"Bạn chắc là mình không sao chứ ?" Kyra hỏi, từng nét trên gương mặt cô bạn hiện rõ sự lo lắng. "Mình nghĩ chúng ta nên quay lại đó."

"Không." Tôi từ chối."... chỉ là... mình cảm thấy... có lẽ mình cần nghỉ ngơi thêm, nhưng tin mình đi, ở đó chỉ khiến mình tệ hơn thôi."

Tôi nhe răng cười nhưng cô bạn chỉ đáp lại bằng một cái nhướn chân mày cảnh cáo. Trước khi tôi kịp chán nản vì mệt mỏi, cô bạn kéo tôi lại gần và để tôi nằm dựa vào đó.

"Những điều Zero không bao giờ quên trong đời." Crystal lên tiếng. "Em nghĩ đó sẽ là tên album ảnh mà em làm riêng cho anh."

"Xem ai đang tan chảy ra kìa." Martin hùa vào một cách thích thú.

"Em nghĩ anh có nên giảm chút nhiệt độ đi không, Zero?" Victim cũng không bỏ lỡ điều này. "Anh thấy không khí có vẻ đang nóng lên thì phải."

"Cám ơn, nhưng em nghĩ có lẽ hai người đã từng mong ước được nóng lên như thế này một lần trong đời." Tôi đáp lại một cách nhẹ nhàng và chiếc xe khẽ giật khựng một cái.

       Tôi có thể thấy sự bối rối đang chiếm dần tới hai người họ. Victim đằng hắng một cái vụng về rồi ra vẻ đang tập trung lái xe, trong khi đó Martin khẽ liếc Crystal để xem phản ứng của con bé. Điều đó sẽ chỉ làm anh ta thất vọng thôi. Nó hùa vào châm chọc rồi bắt đầu vui vẻ nói chuyện với bạn bè qua điện thoại chứ không hề quan tâm tới cảm xúc của anh chàng đang ngồi cạnh nó xì ra như một quả bóng bay mất phương hướng. Mặc dù không khí trong xe đang bị đè nén xuống một cách thô bạo nhưng ít ra thì tôi thấy thoải mái hơn chút khi họ im lặng như thế này. Kyra vẫn đặt tay lên trán tôi một cách nhẹ nhàng, hơi ấm từ cô bạn khiến cái lạnh buốt kì quái trong người tôi giảm dần một cách tuyệt diệu.

       Hương thơm dịu ngọt phát ra từ cô bạn làm tôi mơ màng chìm vào miền ký ức của tháng ngày trước cái đêm định mệnh ấy. Những lúc bên nhau trong thư viện để tránh sự săn lùng của Fasmict và lũ bạn của nó, khi chúng tôi trầm trồ trong khu nhà kính bởi những trò nghịch ngợm của Curtis và Bee hay chỉ đơn giản nhìn mặt của Timy mỗi khi nó cố gắng chạy vào lớp cho kịp giờ cũng đủ khiến chúng tôi phì cười, và những ngày trước bữa tiệc mùa đông thường niên bên nhau ấm áp với cốc chocolate nóng hổi,…giờ sao quá xa vời.

       Dòng suy nghĩ của tôi đang lạnh dần, hình ảnh đêm bão tuyết hôm đó đang hiện lên từng chút một, rõ ràng và đáng sợ. Cái lạnh đang siết chặt lấy tôi, từng chút từng chút một, hắn đang tới,….

“Anh hi vọng là em sẽ ổn vào thứ bảy tới này.” Victim lên tiếng, giọng nói của anh khiến tôi giật mình tỉnh giấc.

       Một giấc mơ tồi tệ nữa. Kyra khẽ siết chặt vai tôi và khuôn mặt lộ rõ vẻ bất an.

“Em nghĩ là mình ổn.” Tôi đáp lại.

“Một cuộc họp với những người nắm quyền điều khiển quân đội trong tay của các nước.” Crystal nói không vui cho lắm.

“Em có thể gọi ngắn gọn là các bộ trưởng mà.”

       Crystal chun mũi: “Không bao giờ.”

“Phải, một cuộc họp khác.” Victim nói tiếp.

“Nhưng tại sao là phải có cả Zero và Crystal?” Martin lên tiếng. “Ý em là cũng đâu có gì khác biệt đâu đúng không?”

“Họ muốn thấy những hậu duệ tiếp theo…” Crystal chua chát. “… hoặc là những kẻ cuối cùng!”

“Nói như vậy, nghĩa là họ nghĩ rằng chú John sẽ thất bại sao?” Kyra nói.

“Anh cho là vậy.” Victim chép miệng. “Việc ngục tù LeapStull bị đánh sập là minh chứng không thể chối cãi được trong chuyện này. Nhưng John luôn có những suy nghĩ của riêng mình.”

“Thực tế mà nói thì cuộc họp sẽ diễn ra ở đâu vậy?” Tôi uể oải lên tiếng.

“Thánh đường Morgan.” Victim đáp, và chiếc xe khẽ chao đảo giây lát khiến anh lên tiếng làu bàu. “Có đứa nào nói cho anh chuyện gì xảy ra không?”

“Em xin lỗi…” Kyra vụng về đáp lại. “Anh biết đấy, em luôn mơ ước được tới đó một lần.”

“Anh hiểu rồi.” Victim bật cười.

       Cô nàng nở một nụ cười ngượng nghịu. Nhưng có vẻ như Martin thì chả hiểu gì cả. Anh chàng đang nhìn qua nhìn lại mọi người một cách ngớ ngẩn.

“Có ai đó giải thích cho tôi hiểu được không, làm ơn?” Martin lên tiếng.

       Phớt lờ câu hỏi của Martin, Crystal nói: “Em không biết bố John nghĩ gì. Nhưng em chán việc trốn tránh phía sau rồi.”

       Victim nhún vai.

“Ở đó có chứa vũ khí bí mật nào đó chăng?” Một câu hỏi ngớ ngẩn khác được thốt lên bởi Martin.

“Tất nhiên là không rồi, Martin.” Kyra chán nản đáp lại.

       Về tới nhà, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một màu đen nổi bật trong tuyết trắng, mặc dù đã quá quen với những việc như thế này rồi nhưng không thể nói là tôi không có chút ấn tượng nào. Đón lấy tôi là vòng tay âu yếm của mẹ, nó ấm áp và đầy yêu thương. Tôi ước gì khoảnh khắc này không bao giờ kết thúc. Khuôn mặt đầy vết cắt của Spencer đang tươi cười vẫy cánh tay được băng bó ở phía sau. Tôi đưa mắt tìm kiếm những người đã bảo vệ mình hôm đó, lòng tôi thắt lại, không còn đầy đủ nữa… Bố John nhìn tôi trìu mến nhưng cùng với đó, chút buồn thoáng hiện lên trên đôi mắt ông.

       Sau bữa tối nhẹ nhàng, tôi được lệnh phải ngủ ngay lập tức, nhưng việc ai đó đứng gác bên ngoài khiến tôi liên tưởng tới căn phòng gia phả. Tốt thôi, tôi cũng không có ý định ra ngoài vào lúc này và ở trong phòng để tận hưởng không khí mát dịu của đồng cỏ là một ý kiến tuyệt vời. Chỉ có điều, tôi vẫn sợ những cơn ác mộng về hắn mỗi khi nhắm mắt lại. Kéo chăn lên một chút che đi mặt mình, tôi cần nhanh chóng khỏe lại để đón chờ những gì sắp tới. Nghĩ lại thì tôi đang mạnh mẽ hơn thì phải, không tệ,….

       Hắn đã không ghé thăm tôi vào hai đêm hôm trước và điều đó khiến tôi có những giấc mơ đẹp đẽ hơn, ví dụ như là việc gối đầu lên chân Kyra chẳng hạn. Tiếng gọi của Crystal ngoài cửa làm tôi giật mình trở về với thực tại. Vội vã vào phòng tắm để thay đồ, bố sẽ khó mà tha thứ nếu tôi làm mọi người tới chậm cuộc họp hôm nay. Nhưng hơn mọi thứ, Kyra và Martin được phép đi cùng chúng tôi ngày hôm nay.

“Con… con thật sự được phép đi cùng?” Kyra lên tiếng một cách khó khăn. Tôi biết cô nàng đang cố gắng ngăn mình không hét lên sung sướng.

“Phải.” Bố John nhẹ nhàng đáp lại.

“Nhưng con nghe nói là nơi đó không cho phép người ngoài gia đình bước vào.” Crystal lên tiếng, nó mỉm cười tinh quái.

       Ngài thủ lĩnh cũng nháy mắt một cái.

Cảm ơn hai người nhưng tai tôi đang nóng lên rất nhanh rồi nhưng Kyra có vẻ không chú ý tới điều đó, cũng phải thôi cô nàng chìm đắm trong tưởng tượng. Còn với tôi thì đó chỉ là nơi chứa sách khổng lồ, vậy thôi, kể cả nó có đẹp tới đâu đi chăng nữa. Mọi người không nói thêm gì nhiều trong suốt thời gian còn lại của bữa sáng.

Có tổng cộng bảy chiếc xe đợi sẵn chúng tôi ngoài cửa, như thường lệ, Bryan lái xe chở chúng tôi trên một chiếc xe riêng biệt. Điều đó làm Crystal không vui cho lắm. Con bé muốn được nghe những thông tin bí mật mà nó nghĩ là bố mẹ đang bàn với nhau trong chiếc xe đi ngay trước chúng tôi.

“Em muốn được tham dự cùng họ.” Crystal nổi quạu.

       Tôi không đáp, chỉ gật gù một cách vô thưởng vô phạt.

“Người lớn mà, họ luôn có những bí mật.” Martin nói. “Em nghĩ sao, Kyra?... Hey, Kyra. Em ổn chứ?”

“Vâng,… em ổn, chỉ là…” Kyra đáp lại một cách ấp úng, cô nàng vẫn đang cười một cách ngây ngô.

“Theo em thì lúc này chị ấy không được minh mẫn lắm đâu.” Crystal thở dài ngán ngẩm. “… nhưng mà, chết tiệt (Bryan lên tiếng nhắc nhở), em thật sự muốn biết mọi thứ lúc này!”

       Martin há hốc mồm theo dõi con bé, cũng phải thôi, Crystal hiếm khi nào chửi thề. Tôi cũng hiểu những suy nghĩ của nó vì chúng cũng đang hiện hữu trong tôi. Tôi biết ranh giới những trẻ con và người lớn là quá xa vời để chúng tôi có thể được là một phần trong những kế hoạch lớn lao, có chăng chỉ là nghe lệnh và thực hiện.

       Nhưng chẳng phải chúng tôi đã luôn là một phần trong đó sao? Chẳng phải bố đã nói chúng tôi sẽ phải đưa ra các quyết định sao? Đó là khi nào?...

       Mưa tuyết bắt đầu rơi nặng hơn, tôi thở dài và chống cằm ngắm nhìn chúng một cách lơ đãng, mong là chúng cũng cuốn đi luôn những suy nghĩ rối bời này. Hai con ngươi của tôi bỗng giãn ra một cách đột ngột khi chúng lướt qua đám khói đen mờ nhạt đang tụ lại một góc ngay bên dưới cột đèn đường phía trước xe chúng tôi. Thứ gì vậy ? Lồng ngực tôi thắt lại nhói đau, cơn giá lạnh lan tỏa khắp thân thể một cách đáng sợ. Tôi run lên bần bật và vội vã đưa mắt nhìn xung quanh. Không ai nhận ra điều gì đang xảy ra cả, họ vẫn ngồi đó với những câu chuyện của riêng mình. Hắn lặng lẽ bước ra đường và đối diện với chiếc xe của chúng tôi. Một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ lấn chiếm cơ thể ngay lúc này... nhưng nếu tôi không làm gì đó…

“ANH BRYAN, COI CHỪNG!!!!” Tôi dùng hết sức lực của mình gào lên.

       Chiếc xe phanh lại đột ngột khiến tôi ngã chúi người về phía Crystal.

“Có chuyện gì vậy Zero?” Bryan hỏi tôi một cách lo lắng.

“Hắn!” Tôi kêu lên và dáo dác tìm kiếm ở ô cửa kính phía trước.

“Ai cơ?” Martin nhìn tôi một cách khó hiểu.

       Tôi lặp lại một cách sốt ruột: “…Pig of Shadow!”

“Hắn ở đâu?” Bryan quay lại phía trước, thận trọng nhìn ngó xung quanh, chỉ một màu trắng xóa lạnh lẽo. Sau khi chắc chắn mọi chuyện đã ổn, anh quay lại hỏi tôi một cách ngờ vực. “Em chắc chắn là mình không nhìn nhầm chứ?”

“Em chắc chắn!” Tôi đáp lại một cách bực dọc. “Hắn đã ở đó! Ngay trước mũi xe của chúng ta!”

“Còn em thì vừa thấy anh vục dậy và la hét om sòm đấy.” Crystal phàn nàn. Con bé đẩy tôi ra và chỉnh trang lại váy áo.

“Anh…?”

“Phải, anh vừa ngủ mơ đúng không?”

“Không thể nào, anh…anh thấy mọi thứ rất rõ!” Tôi nói một cách khó khăn.

       Sự nghi ngờ đang dấy lên trong chính bản thân tôi. Có lẽ nào, thực sự tôi đang nằm mơ? Hắn đã ở đó, không bao giờ tôi quên được hình dáng đó!

“Bạn thực sự đã thấy hắn?” Kyra hỏi. Cô bạn đã bị tôi cắt ngang những cảm xúc vui sướng nãy giờ để kéo về thực tại.

       Tôi khoanh tay lại trước ngực và cúi gằm mặt xuống im lặng. 

       Kyra không nói thêm điều gì nữa, cô nàng quan sát tôi một cách ái ngại và tập trung tới nỗi quên mất việc chiêm ngưỡng cánh cổng tráng lệ của thánh đường Morgan từ xa và chỉ giật mình vội vã nhìn ngắm khi Crystal nhắc nhở.

       Cánh cổng có màu bạc cứng cáp, với biểu tượng của hai con Bàng Sư đối xứng. Điều đặc biệt nhất là lối đi thơ mộng đầy màu sắc cùng ánh nắng ấm áp tách biệt hoàn toàn với sự lạnh lẽo bên ngoài phía sau. Tôi luôn luôn chìm đắm trong những khung cảnh đẹp đẽ, hút hồn tuyệt diệu này và thực tế thì khó có ai có thể rời mắt khỏi đó. Những tia nắng êm dịu, những làn gió mơn man, mùi hoa thơm nhẹ nhàng mà cuốn hút dẫn lối trên con đường nhỏ bằng đá. Martin và Kyra đang há hốc mồm vì kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ không thuộc dòng dõi nào được phép tới đây.

“Nơi này là có thật sao?” Martin lơ đãng nói. “Đó là thiên đường… Phải không?”

       Ánh mắt của Kyra háo hức dán chặt vào khung cảnh trước mắt, như thể muốn nuốt trọn mọi thứ vào bộ não vậy. Đôi tay cô nàng run lên nắm chặt khung cửa chiếc xe. Chúng tôi mải mê ngắm nhìn cảnh tượng đẹp đẽ này mà không nhận ra một chiếc xe khác đang tiến lại từ hướng ngược lại. Đó là một chiếc xe bình thường, không sang trọng hay bất kì điều gì nổi bật để tôi có thể nhận ra đó là của ai mình đã từng gặp. Chiếc xe dừng sát cạnh chúng tôi và một người đàn ông cao lớn bước ra. Khoác lên mình một chiếc áo choàng trắng muốt có gắn một tấm mề đay của con Bàng Sư trên ngực trái, một bộ râu gọn gàng kiểu cách tôn lên gương mặt đẹp đẽ và hiền từ. Có ai khác nữa vội vã bước xuống và nép sau lưng ông ta.

       Cố gắng kéo tâm trí minh mẫn trở lại, chúng tôi ra khỏi xe của mình và đứng cùng nhau tại cánh cổng ra vào. Người đàn ông lạ tiến tới chỗ chúng tôi và khẽ nghiêng đầu với bố John. Tim tôi như dừng lại một nhịp khi ánh mắt chạm vào người đi theo sau ông ta. Mái tóc dài vàng óng hòa quện với hai viên ngọc của nước biển tạo nên một gương mặt lạnh lẽo kì lạ. Kyra huých vào hông tôi một cái, cô nàng đang tặng tôi một cái nhìn đầy chết chóc. Đau đến chảy nước mắt, tôi chuyển ánh mắt sang phía người còn lại. Đó là một cậu bé cũng chạc như tôi và ắt hẳn là con trai ông ta dựa vào gương mặt hoàn hảo ấy. Điều đó làm tôi không thấy thoải mái cho lắm. Ông ta tiến tới đối diện cánh cổng, một tia sáng màu vàng nhạt lóe lên từ mắt của con Bàng Sư bên trái chiếu thẳng xuống tấm mề đay. Không một giọng nói nào vang lên chào đón, cánh cổng chỉ đơn giản mở ra cho chúng tôi bước vào. Thực tế mà nói tôi và Crystal rất ít khi được tới đây, khu vực này gần như vô hình với thế giới bên ngoài, theo tôi biết thì thánh đường Morgan dùng để lưu trữ những tư liệu lịch sử quý giá, một vài phát minh hay ho thú vị từ các nhà khoa học lỗi lạc. Ý tôi là nếu muốn chiếm lấy chỗ này thì động cơ duy nhất mà tôi nghĩ ra được là cái khung cảnh thần tiên kia mà thôi.

       Không khí dường như thay đổi đột ngột khi chúng tôi bước qua cánh cổng, một cảm giác êm dịu, mát mẻ lan tỏa cùng với mùi hương thoang thoảng dẫn dắt xuyên suốt con đường đá xinh xắn dẫn tới thánh đường phía trước. Lẽ ra tôi sẽ bị mê hoặc và rảo bước một cách vô định cho tới khi bước vào bên trong thánh đường, nhưng ánh mắt tôi không thể ngừng tìm kiếm mái tóc vàng đó thấp thoáng đằng trước người đàn ông kia. Một cảm giác nhoi nhói mỗi khi gương mặt đó hiện lên, sự lạnh lẽo đôi mắt ấy có một sức hút khó tả. Tôi không chắc Kyra có nhận ra điều đó không, cô nàng đang thỏa sức ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Một lần nữa bóng dáng của hai con Bàng Sư vĩ đại hiện ra trước mắt, chúng giương cao hai đôi cánh bằng kim loại sáng bóng của mình đối mặt với nhau như ngăn cản bất cứ kẻ nào dám tiến tới cánh cổng bằng gỗ nâu phía sau. Người đàn ông ấy vẫn lặng lẽ bước đi. Cánh cổng gỗ mở ra. Một toán người ăn vận giống hệt như ông ấy tiến tới, nhưng khuôn mặt của họ được che kín dưới chiếc mũ trùm giống như đầu của con Đại bàng.

“Krist.” Ông lên tiếng. Và thân hình to lớn của người đứng bên phải khẽ nghiêng người đáp lại.

“Darrin.” Người nhỏ nhất trong số cả ba lên tiếng, đó là một cô gái. “Rất vui vì anh đã có mặt ngày hôm nay….Nhưng thứ lỗi cho tôi, chúng ta có các quy tắc không thể can thiệp.”

“Anh không được phép mang những đứa trẻ này tới đây.” Giọng của người đàn ông còn lại cất lên. Và ông ta chỉnh lại lời nói của mình khi thấy chúng tôi. “Trừ gia đình Dupont là ngoại lệ duy nhất.”

       Cậu con trai của người đàn ông ấy quay sang nhìn chúng tôi với một ánh mắt thất vọng và tiếc nuối.

“Là một người có trách nhiệm bảo vệ cánh cổng, anh phải biết rõ điều đó hơn ai hết….”

“Thôi nào, thôi nào.” Bố John tiến tới chen ngang. “Chúng là bạn thân của con trai tôi. Chính tôi đã đề nghị Darrin đưa chúng tới đây. Hiếm có dịp nơi tuyệt đẹp này được mở ra mà, nên để cho những đứa trẻ may mắn này được chiêm ngưỡng chứ. Các con cũng nghĩ vậy phải không nào?”

       Ông mỉm cười thân thiện với cả đám.

“Các ngài có thể tin tưởng rằng, chúng cháu sẽ không phá nát nơi này đâu.” Crystal lạnh lùng đáp lại.

“Bravo!” Bố John xoa đầu Crystal mà không nhận ra rằng con bé đang bực bội. “Mọi chuyện ổn mà, Krist, tôi sẽ chịu trách nhiệm về bọn trẻ.”

“Nếu anh đã nói vậy thì...” Krist đáp lại, tôi có thể thấy được khoé miệng ông ta khẽ nhếch lên thoáng qua bên dưới chiếc mũ trùm ấy. “…mọi chuyện đều ổn. Và John, chúng tôi đợi anh ở phía trong, có nhiều điều chúng ta cần nói tới ngày hôm nay.”

“Chắc chắn rồi.”

       Ba người họ bước nhanh vào bên trong. Cánh cửa không đóng lại nữa, nó im ắng đợi chúng tôi bước qua đó.

“ John.” Darrin lên tiếng. “Cám ơn.”

       Bố John nháy mắt đáp lại, trước khi quay sang nói chuyện với cậu con trai: “Cháu thấy sao? Nơi này thật đẹp phải không?”

“Rất tuyệt vời,… thưa ngài.” Cậu bé rụt rè đáp lại.

“Không cần gọi ta là ngài.” Ông mỉm cười. “Tên chú là John. Còn cháu?”

“Tên cháu là Fearo.”

“Còn cô bé xinh xắn này?”

“Cháu là Evy, cháu là bạn gái cậu ấy.” Cô gái kì lạ đáp lại một cách thẳng thắn và tự tin bắt lấy tay ngài thủ lĩnh. Điều đó khiến ông rất thích thú.

“Chú không nghĩ là ngoài Crystal ra thì có một cô bé nào khác đáng yêu như cháu.” Bố John bật cười khoái trá. “Chú chắc chắn là hai đứa sẽ hợp nhau lắm đấy… Cưng ơi,… coi nào, con hứa là chỉ nhìn như vậy nếu bố làm bẩn một cái váy Melence nào của con nữa thôi mà, ...”

       Crystal ném cho ông một cái nhìn như thể muốn đốt cháy mọi thứ vậy, con bé nhìn quanh một vòng trước khi quyết định lôi cổ cả tôi theo cùng.

“Giới thiệu đi nào.” Bố John nói.

“Mình là Crystal đáng yêu như ông ấy nói.” Con bé lên tiếng trước khi tôi kịp bắt tay của cậu bé ấy. “Còn đây là Zero, anh trai mình, cực kì nhát chết.”

       Mặt tôi nóng bừng lên, cám ơn cô em gái yêu quý, giờ thì tôi nhìn giống y như một thằng đần rồi. Evy hoàn toàn không hề quan tâm tới điều đó, đôi mắt lạnh như băng ấy chỉ tập trung vào cậu bạn bên cạnh.

“Xin chào, mình là Fearo.” Cậu ta đưa tay ra một lần nữa. Khuôn mặt của cậu ta cũng tỏ vẻ rụt rè. Ít ra thì điều đó khiến tôi thấy an ủi phần nào.

       Tôi mỉm cười đáp lại. Một sự kết nối kì lạ mà tôi có thể cảm nhận được ở Fearo, ấm áp và tin tưởng. Một cảm giác mà tôi chưa từng biết ở bất kì ai mà tôi từng gặp.

       Tôi đưa tay mình nắm lấy bàn tay của Evy. Cánh tay chần chừ đưa ra của tôi bị giật bắn bởi tiếng lên đạn phía sau. Tôi quay lại phía sau lưng mình. Chúa ơi, mẹ đang chỉ cho Kyra cách sử dụng súng một cách hào hứng, bà hướng dẫn cô nàng nhắm bắn một cách nhiệt thành.

       Cùng nhau bước vào sảnh đường, ngán ngẩm là cảm giác đầu tiên của tôi mỗi lần khi nhìn hàng trăm kệ sách được sắp xếp xoắn vào nhau tới tận đỉnh của thánh đường. Ở giữa tiền sảnh đặt bức tượng của một chàng trai đang chỉ tay về phía trước, nó toát lên một điều gì đó rất lớn lao, là hi vọng. Đó là niềm tự hào của gia đình tôi. Nhưng con người đang đi lại quanh đây là những nhà khoa học ưu tú nhất của thế giới, họ tụ họp tại đây để nghiên cứu, phát minh và viết lại những điều quý báu mà họ tìm được.

       Tôi thích thú việc ngắm bức tranh khổng lồ được vẽ trên nền trần, thích lang thang nghịch ngợm những phát minh họ vứt la liệt ở phòng thí nghiệm trước khi làm phát nổ vài thứ,…và tôi muốn được biết phía sau cánh cổng sắt nặng nề tại đỉnh của thánh đường luôn được canh gác cẩn thận đó có gì bên trong. Kyra thì cố gắng gặm nhấm những cuốn sách mà cô nàng nhìn thấy, khuôn mặt cô nàng nhăn nhó vì muốn đọc nhiều nhất có thể. Crystal ngồi bên cạnh, con bé vẫn đang nổi quạu vì không được đi cùng bố mẹ. Martin lơ đễnh ngắm nhìn xung quanh, anh chàng đi theo tôi như một con bù nhìn. Fearo và Evy không rời nhau nửa bước, chính xác thì cô nàng luôn đi theo cậu ta mọi lúc mọi nơi.

“Bức tượng đẹp quá phải không, Evy?” Fearo vui vẻ nói. Evy không đáp, cô nàng chỉ mỉm cười tươi tắn và gật đầu. “Mình cảm nhận được điều gì đó thật tuyệt từ bức tượng này.”

“Hi vọng.” Tôi nói. “ Mình cảm thấy điều đó khi nhìn bức tượng. Bạn thì sao?”

       Nụ cười tươi tắn của Evy vụt tắt ngay lập tức. Một áp lực kì lạ toát ra từ cô nàng luôn đè nặng lên tôi một cách khó hiểu, một cảm giác sợ hãi khó tả mỗi khi nhìn vào gương mặt đó.

“Một điều gì đó vĩ đại.” Fearo đáp một cách hào hứng. “Thực tình thì mình chưa thể định hình rõ điều đó là gì. Nơi này tuyệt quá phải không, Zero, giống như là thiên đường vậy.”

       Tôi gật đầu đồng ý và hỏi: “Bố của bạn làm việc ở đây à?”

“Phải, người gác cổng.” Chút mặc cảm và tội lỗi hiện lên trong ngữ điệu của cậu ta. “Hôm nay bọn mình đã suýt làm ông ấy bị trừng phạt.”

“Trừng phạt?”

“Nặng lắm.” Fearo nói. “Cám ơn bố bạn giùm mình nhé, chú ấy thật tử tế.”

“À, thực ra thì không cần đâu, ổng luôn vậy mà.” Tôi mỉm cười đáp lại.

“Mình luôn ngưỡng mộ gia đình Gristendusd, những con người tuyệt vời nhất mà mình từng biết tới.”

       Những điều đó khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng.

“Có thể…” Tôi khẽ thở dài. “… trừ mình ra. Mình là đứa vô dụng nhất nhà.”

“Có chuyện gì vậy?” Fearo tỏ vẻ khó hiểu.

       Khuôn mặt đang ngẩn ra của Fearo khiến tôi bối rối, cậu ta đang chăm chú nhìn tôi, thi thoảng nhíu mày như thể tôi là một sinh vật lạ.

“Điều đó là thật sao?” Fearo hỏi, cậu bạn đang ghé sát vào mặt tôi.

“Cái gì là thật?” Tôi khẽ lùi lại và hỏi.

“Bồ có biết mình đang nói là gì?” Fearo thốt lên đầy cảm xúc lẫn lộn. “Bồ là người lãnh đạo tương lai của dòng họ nổi tiếng nhất thế giới này, và bồ đang nói mình là đứa vô dụng sao?”

“À ờ, đại loại vậy,...” Tôi á khẩu.

       Chắc cái mặt tôi lúc này ngu lắm.

“Bồ đang đùa mình đúng không?” Fearo phá lên cười. “Chắc chắn rồi, không thể nào một người nhà Gristendusd lại nói như vậy cả.”

“Ảnh nói thật đó.” Crystal lên tiếng, con bé lặng lẽ như một bóng ma. “Nhút nhát, kém cỏi, vô dụng,…”

       Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt cậu bạn, khó có ai có thể không tin lời Crystal nếu con bé muốn.

“Anh sẽ luôn như vậy nếu anh không gạt bỏ đi suy nghĩ tự ti ngu ngốc của mình đấy, anh trai yêu quý!” Crystal nhướn chân mày lên một cách dứt khoát và bỏ đi.

       Khuôn mặt tôi trùng xuống, một sức nặng vô hình đang đè lên vai tôi, cảm giác xấu hổ lan toả nóng bức. Mọi chuyện có thể tệ như thế này sao?

       Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, có lẽ là Fearo, cậu ta thật tử tế và… tôi đã nhầm, người đặt tay lên vai tôi là Evy. Cô nàng đang đứng đối diện thẳng với tôi.

“Tôi không biết chuyện gì xảy ra với bồ.” Evy nói. “Nhưng tôi biết bồ không phải là một đứa hèn nhát.”

“Thực ra thì mình cũng từng có những suy nghĩ như bồ vậy.” Fearo tiếp lời. “Còn nhớ không Evy, thằng Butbler luôn treo quần của mình lên cây ý, lúc đó mình chỉ muốn thoát khỏi cái thế giới này thôi…”

       Evy quay lại nhìn Fearo, cậu bạn mỉm cười ái ngại.

“Evy đã không cho mình được suy nghĩ thêm điều đó một lần nữa.” Fearo nói tiếp. “Cô ấy đã bắt mình phải đối đầu với nó. Không được bỏ cuộc cho tới khi mình thắng được nó và cứ như vậy, hết lần này tới lần khác… cho tới khi không đứa nào bắt nạt mình nữa.”

“Vậy đấy, có lẽ bồ sống trong một gia đình danh giá, bồ luôn được bảo bọc nên không bao giờ nghĩ rằng mình phải tự giải quyết mọi chuyện.” Evy đáp vào mặt tôi lần nữa. “Bồ biết không, tôi thực sự ghét những đứa như vậy.”

       Hai người họ bỏ lại tôi một mình với những từ ngữ cứ nhảy múa trong đầu, Evy nói đúng.

       Tôi không được lựa chọn để sinh ra trong một gia đình danh giá nhưng tôi cần lựa chọn để trở thành người ra sao. Tôi không phải kẻ hèn nhát, chắc chắn là như vậy.

       Ngước nhìn lên bức tượng của cụ Jim, bố nói tôi rất giống cụ, thực tế mà nói thì tôi cũng tự hỏi sao ông lại biết điều đó vì bố đã gặp cụ bao giờ đâu. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, mọi thứ thật trống trải nhưng tâm trí lại mách bảo rằng sự trống trải đó là cần thiết.

       Biển lặng không thể tạo nên một thuỷ thủ giỏi, tôi đã đọc câu đó từ một cuốn sách của Kyra, giờ tôi đã hiểu được phần nào ý nghĩa của nó. Tôi không biết rằng liệu mình có thể làm được gì không khi mà cuộc chiến đang diễn ra và tôi thì chỉ là một thằng nhóc đang tự đấu tranh với sự mặc cảm của chính mình. Nhưng là một phần của gia đình, có thể sẽ là thủ lĩnh tương lai nếu Crystal không dành luôn điều đó, tôi phải làm cho mình xứng đáng với chính những gì mà mọi người luôn hi vọng. Thật tuyệt, áp lực đè nặng lên tôi không còn nữa, giờ tôi thấy thật phấn chấn, có lẽ tôi nên tìm Kyra, tôi muốn ở bên cô bạn lúc này. Tôi kéo Martin chạy nhanh lên tầng nhưng tiếng la hét vang vọng bên dưới khiến tôi dừng bước và vội vã đi về phía hành lang để ngó xuống bên dưới.

“KHÔNG, KHÔNG, CÁC NGƯỜI KHÔNG THỂ LÀM VẬY, KHÔNG CHA ƠI,…” Tiếng thét lên kinh hoàng giữa sảnh đường. Trái tim tôi bị bóp nghẹt lại đột ngột, đau nhói.

“Tránh ra nhóc con.” Một giọng nói đanh thép đáng sợ đáp lại.

“KHÔNG, CHA TÔI KHÔNG LÀM ĐIỀU ĐÓ.” Fearo kêu gào. “XIN NGÀI…”

       Tôi lao nhanh xuống bên dưới và lách vào chỗ đám đông đang bu lại theo dõi những người lính của Thánh Đường áp giải ai đó từ phía trong bước ra. Tôi có thể thấy những người của gia đình tôi đi theo sau. Fearo đang tuyệt vọng ôm lấy cha mình, chiếc áo của ông bị vò nát, cháy xém xung quanh, tầm mề đay bị nung chảy trên màu trắng của tấm áo. Evy sợ hãi đứng cạnh Crystal, con bé đang cố gắng ra hiệu cho Evy yên lặng.

“Chuyện gì vậy?” Kyra đã tới kịp, cô nàng hỏi tôi một cách lo lắng.

“Mình không biết nữa.” Tôi đáp lại, đầu óc tôi bấn loạn nhìn sự việc diễn ra. Tôi kéo Kyra lại chỗ gia đình mình.

       Bố John đang đứng đó, trông ông thật kì lạ, sự buồn bã pha lẫn sự hối hận. Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

“Chuyện này là sao?” Tôi sợ hãi hỏi ông.

“Chúng ta không làm gì được đâu, con trai.” Ngài thủ lĩnh thở dài. “Darrin là một trong số bọn chúng… Ta không biết từ khi nào nhưng anh ta đã trở thành một trong những kẻ chúng ta đối đầu. Ta rất tiếc.”

       Không thể nào, điều đó không thể là thật được, ông ấy không phải là người của bọn chúng, ánh mắt ấy, tôi vẫn không bao giờ có thể quên, ông ấy không có ánh mắt đáng sợ đó. Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây. Tôi không tin!!!!!!!!!!!!!

       Hất cánh tay đang ghì chặt trên vai, tôi chạy lại phía Fearo và nắm lấy tay cậu bạn của mình, với khuôn mặt đang tèm lem nước mắt, méo xệch đi vì sợ hãi.

“ Zero… giúp mình… bảo bố bạn… làm gì đó đi!” Fearo nấc lên từng tiếng đau đớn. “Làm ơn...”

       Tôi không biết phải làm gì nữa, bàn tay tôi siết chặt lấy Fearo. Mọi thứ diễn ra nhanh quá, cổ họng tôi ứ lại, không lời nào có thể thốt ra được để có thể làm Fearo an tâm lúc này vì tôi đã biết hình phạt dành cho kẻ phản bội ở đây là gì. Nhìn khuôn mặt đáng thương của cậu bạn, tôi ước rằng mình có sức mạnh, có quyền lực để bảo họ dừng việc này lại. Một giọt nước ấm chảy dài trên má… Nước mắt ư?... Tôi đang khóc.

       Darrin quay lại nhìn hai chúng tôi. Ánh mắt của ông vẫn đầy ấm áp và vị tha… Một khoảnh khắc mà tôi không bao giờ nghĩ tới, ánh mắt đó thay đổi thành cái nhìn chết chóc. Darrin hất tung những người đang giữ ông. Fearo và tôi chết lặng, cả hai đứa sợ hãi nhìn ông một cách tuyệt vọng. Ông thực sự là một trong số chúng! Niềm tin của tôi vỡ nát hoàn toàn, ông đấm bay những người lính đang lao tới bằng tay không. Bố John vội vã lao tới che chắn cho cả hai. Những tiếng thét kinh hoàng vang lên, Darrin bẻ gãy tay một người lính canh và cướp lấy vũ khí chống trả. Không phải ông ấy nữa, đó là một con thú đáng sợ khát máu. Ngài thủ lĩnh tước lấy thanh kiếm của một người lính khác.

       Suy nghĩ của tôi chuyển hướng, sợ hãi nghĩ rằng bố John đang gặp nguy hiểm, ông ấy chỉ là người bình thường trước một con quái vật. Cả sảnh đường bị bao trùm bởi sự sợ hãi tột độ, những tiếng kêu gào, la hét và máu. Mái tóc rối tung, chiếc áo khoác đẹp đẽ giờ tan nát nhuốm đỏ, hai cánh tay của ông đầy móng vuốt và một chút da thịt mắc lại trên đó. Ông liếm đi những vết máu dính lại trên bộ râu của mình và thu người lại…

“KHÔNG!!!!!” Tôi và Fearo kêu lên cùng lúc khi Darrin lấy đà phóng thẳng về phía kẻ đối đầu.

       Hai bàn tay gớm ghiếc ấy cố gắng tóm lấy vai bố tôi trước khi mũi kiếm ấy đâm xuyên qua tim con quái vật, máu chảy lênh láng lên người ông. Kết thúc rồi…

       Bố John đẩy cái xác ngã về phía trước, hai cánh tay Darrin dang ra, đó là lần tung cánh cuối cùng của ông. Khuôn mặt giãn ra thư thái, những chiếc móng vuốt thu ngắn lại, nhưng người gác cổng không bao giờ mở mắt lần nữa…

       Fearo và Evy ngồi xuống bên cạnh xác của ông, những giọt nước mắt đau thương tuôn rơi hoà vào máu đỏ. Tôi chạy lại phía bố John, trông ông cũng thật đáng sợ, toàn thân nhằng nhịt những vết cào.

“Đừng lo, John.” Krist trấn an. “Chúng tôi có thể giúp anh hồi phục hoàn toàn... Đưa anh ấy vào trong!”

       Những người lính tiến lại nơi Darrin nằm xuống. Họ thô bạo đẩy Fearo và Evy qua một bên rồi nhanh chóng nhấc cái xác đưa vào trong. Mẹ đã phải rất cố gắng mới có thể giữ được hai đứa không nhào tới bám lấy cái xác. Gương mặt bà cũng hằn rõ nỗi đau, sự thông cảm và cầu mong tha thứ.

       Tôi ước gì chúng tôi đã không tới đây ngày hôm nay. Một sinh mạng mất đi thật chóng vánh. Evy cũng giống như Kyra hay Crystal, mặc dù nước mắt họ chảy dài nhưng không hề có một tiếng nấc nào cất lên. Gương mặt họ trắng bệch vì sợ hãi pha lẫn bàng hoàng.

“Số phận của những đứa trẻ này sẽ ra sao?” Mẹ cất tiếng hỏi. Giọng bà nặng trĩu.

“Chúng không phải chịu hình phạt nào cả.” Krist đáp. “Chúng có thể về. Tôi sẽ lo chuyện đó… Fearo, ta cũng sẽ lo an táng cha cậu tại đây, anh ta là người của Hội, dù thế nào đi nữa, anh ta cũng xứng được yên nghỉ tại đây từ khi chúng ta chấp nhận anh ta như người anh em… Chúa nhân từ với tất cả chúng ta!”

       Những người lính đồng loạt lặp lại câu cuối cùng của Krist một cách kính cẩn, tiếng chuông ngân vang từng hồi. Fearo và Evy nhanh chóng được đưa đi khỏi nơi này, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Hai người họ nhìn chúng tôi lần cuối. Giá mà tôi có thể nói rằng mình xin lỗi…

       Thở dài vì mệt mỏi, tôi không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Đó không còn là thiên đường mà tôi biết tới. Gió lạnh tạt vào mặt tôi khi bước ra khỏi cổng, chẳng còn gì khiến tôi bận tâm lúc này ngoài ánh mắt của Darrin nhìn tôi vào giây phút ông mất tự chủ ấy.

       Tại sao? Tại sao ông ấy lại làm điều đó? Tại sao ông ấy lại trở thành chúng? Những con quái vật đáng kinh tởm đã lấy đi sinh mạng của biết bao người. Làm ơn, tôi thực sự muốn biết câu trả lời…

       Nước mắt của tôi ấm nóng tan nhanh vào những cơn gió đang gào thét xung quanh. Tôi nhìn bãi cỏ ấm áp bên trong một lần nữa. Cánh cửa xe đóng lại, giờ tôi muốn được ngủ, chỉ vậy thôi, quá đủ với tôi hôm nay rồi…