DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 6

| 465 lượt xem | Khôi Vũ

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.

Chương 6: Chia cắt

 

    John gọi người mang rượu vào khi tất cả sáu Thủ lĩnh kia đã yên chỗ ngồi. Anh nâng ly và ra hiệu cho tất cả cùng uống cạn ly thứ nhất của mình.

“Nào, giờ thì chúng ta có thể nói chuyện về những điều làm các ngài hoảng sợ.” John thong thả lên tiếng.

“Giờ không còn là tin đồn nhảm nữa, John.” Kenji nói. “Nếu anh tin tôi sớm hơn…”

“Có lẽ vậy.”

    Vị Thủ lĩnh với những vệt sẹo chằng chịt trên gương mặt khẽ hạ người xuống ghế một chút, ông nhìn xung quanh dò xét và theo dõi người mang tin tức đầu tiên. Không khí đang ôn hòa trở lại, sự nóng vội ban nãy đã biến mất hoàn toàn, để lại bầu không khí u ám và chờ đợi, bởi ai trong số họ đều cho rằng tin tức mình mang tới là quan trọng nhất.

“Mèo cắn mất lưỡi rồi à?” Người đứng đầu dòng họ Gristendusd khẽ quay về phía bên phải sát cạnh mình. “Chúng ta sẽ cùng nhau bàn về từng vấn đề. Nào, nhà Mathael, anh trước.”

    Bristan là người điềm tĩnh nhất trong số năm vị Thủ lĩnh còn lại. Mặc dù vậy, với những nét lịch lãm và trẻ tuổi như John có thể nhận ra rằng họ là bạn thân của nhau.

“Cám ơn, John.” Anh đáp lại một cách nhã nhặn. “Mọi người cũng biết rằng, đã có những dấu hiệu… những sự việc kì bí đang diễn ra trên thế giới… những sự việc này đặc biệt liên quan tới sự kiện 70 năm về trước. Thật khó mà có thể tin vào điều này, nhưng nó đang thực sự diễn ra ở nhiều khu vực mà gia đình Mathael quản lý. Hầu như chúng tôi không thể biết được gì, ai hay một tổ chức nào đó đã rất giỏi trong việc xóa đi dấu vết...”

    Nhấp một ngụm rượu, Bristan nhấn nhá như thể anh đã chừa lại thứ cuối cùng này một cách đầy ấn tượng: “Nhưng tôi đã tóm được một tên.”

    Năm người còn lại đã tỏ vẻ tập trung hơn, ánh nhìn của họ về hướng Bristan đầy sốt ruột.

“Hắn đã nói gì?” Kenji thúc giục.

“Hắn không nói gì cả.” Anh nhún vai. “Hắn, không thể nói gì được.”

“Vậy là sao?” Vị nữ Thủ lĩnh lo lắng lên tiếng.

“Không nhận ra sao, quý bà Lolyta.” Người già nhất có mặt lúc này chen ngang, đôi mắt màu đen nhấp nháy một cái nhìn đầy ác ý. “Tên đó đã bị mất đi chiếc lưỡi của mình và dù có còn đi chăng nữa hắn cũng chẳng khác gì một con búp bê.”

“Đúng như ngài Lennox nói, có vẻ như hắn không phải là một con người đúng nghĩa.” Bristan thừa nhận.

“Ngài luôn làm vậy cho cuộc chiến, tạo ra một đội quân không cảm xúc, chúng không thể khai ra điều gì khi bị bắt và chỉ là lũ hạ đẳng vô giá trị.” Lennox nói tiếp, chẳng ai không nhận ra sự vui mừng ở từng câu chữ.

“Lennox, gia đình ông đã kí kết về việc không bao giờ được tôn kính kẻ đó để có thể đứng cùng hàng ngũ với chúng tôi.” John nhắc nhở.

    Vị Thủ lĩnh già khẽ nghiêng mình với vẻ khinh miệt: “Ồ, dĩ nhiên là tôi nhớ điều đó… kí kết để đứng dưới chân anh.”

“Nói tiếp đi Bristan.” Anh ra hiệu, phớt lờ điều đó khiến gương mặt của lão bắt đầu tím dần.

“Rõ ràng ngài Lennox hiểu rõ hơn bất kỳ ai trong căn phòng này.” Bristan mỉm cười. “Dường như người phụ nữ này hoàn toàn giống một con búp bê bằng xương bằng thịt. Không ăn uống. Không nghỉ ngơi… Và, không hề có dấu hiệu nhận thức thông thường.”

“Vậy nó hoạt động bằng cách nào?” Kenji hỏi lại với vẻ nghi hoặc.

“Những mệnh lệnh cụ thể từ kẻ đã tạo ra chúng, tôi cho là vậy.”

    Quý bà Lolyta khẽ kêu lên sợ hãi. Lennox đang quay sang thì thầm gì đó với hai vị Thủ lĩnh còn lại. Họ đã im lặng suốt từ khi vào phòng họp tới giờ, John không quan tâm điều đó lúc này cho lắm, vì anh biết những dòng họ từng theo chân Chúa tể trước đây là người như thế nào.

“Thú vị lắm. Nhưng vẫn chưa đủ chứng minh điều gì.”

    Những vết sẹo chằng chịt trên gương mặt Kenji hằn lên sự phẫn nộ: “Không ư?”

“Phải, sự nóng vội sẽ luôn đem đến kết quả sai lầm, bạn của tôi.” John từ tốn đáp lại. “Việc tái hiện lại những sự kiện không may trong quá khứ hoàn toàn có thể tới từ một thế lực nào khác.”

“Có thể như vậy, nhưng dường như mối liên hệ là quá lớn. Nghĩ về điều này đi, John! Nếu như một Chúa tể thứ hai xuất hiện lúc này thì sao?”

“Tôi luôn cảm kích và suy nghĩ những thông tin mà mọi người mang tới.” Anh nháy mắt với Kenji một cái. “Còn gì nữa không?”

“Tiếc là còn.” Bristan mỉm cười. “Nhưng tôi sẽ nói với anh sau.”

“Có chuyện gì mà chúng tôi không thể biết được vậy?” Một trong hai vị Thủ lĩnh bên cạnh Lennox cất tiếng.

“Ồ, tôi cứ nghĩ anh sẽ tiếp tục im lặng đến khi mang tới những tin tức cơ đấy, Meredith.” John tiếp tục rót thêm rượu đầy thư thái.

“Lời nói bị thúc giục bởi Thủ lĩnh nhà Mathael đang đem tới những hồ nghi không đáng có, thưa ngài.”

“Không hề. Đây là việc riêng tư,… rất riêng tư.” Bistan khẽ nghiêng mình đáp lại.

    John lập tức xua tay cắt ngang: “Được rồi, được rồi. Ai là người tiếp theo?”

“Tôi, như đã nói lúc đầu, tôi chỉ có một tin tức thôi, nhưng nó quan trọng để minh chứng Chúa tể trở lại.” Lolyta nói, giọng bà run run rồi òa khóc. “Miler đã bị giết, chưa ai biết điều này ngoài tôi cả, tôi đã mang theo trà bánh như thường lệ, và thật kinh khủng… ông ấy thật tử tế biết bao. Sau đó, tôi đã vội vã đến đây để nói cho mọi người biết.”

    John biết trái tim mình đang trùng xuống mỗi khi nhắc lại cái chết của ngài cảnh sát trưởng vùng GreenWitch gần đây. Anh đã từng muốn nghĩ rằng bà Lolyta đang nói dối. Bất kỳ ai trong căn phòng này đều biết người đàn ông ấy thân thiết đến nhường nào tới dòng họ Gristendusd. Miler nắm giữ nhiều điều quan trọng của quá khứ. Và ông đã chia sẻ nó cho những Thủ lĩnh được tin tưởng nhất.

“Tôi hiểu sự đau buồn của bà, nhưng hãy khoan khóc lóc bây giờ, nhiều điều thú vị đang đợi ta phía trước.” Lennox lên tiếng cùng nụ cười tự mãn.

“Ý ông là sao?” Nữ Thủ lĩnh của dòng họ Belling đưa đôi mắt ướt nhem nhìn lão ta một cách khó hiểu.

“Quý bà thân mến, tôi luôn tự hỏi Miler đã luôn che giấu điều gì trong cái bụng căng phồng của mình, biết đâu cái chết của lão sẽ sáng tỏ điều gì đó.”

“Ông!!!”

“Bĩnh tĩnh lại, Lolyta.” John nhắc nhở. “Ý ngài là gì, Lennox?”

“Đừng giả đò.” Lennox phản pháo, đôi mắt lão xoáy sâu vào anh như một con thú săn mồi. “Tay thanh tra này chưa bao giờ ưa gì đám chúng tôi cả.”

“Chà, chúng ta sẽ cố tỏ ra ngạc nhiên về lời cáo buộc vừa rồi.” John nhún vai đáp khiến Bristan bật cười thành tiếng. “Và tôi có thể khẳng định rằng, Miler chẳng có chút bí mật nào nói riêng với mình cả.”

“Có thể… hoặc không.” Vị Thủ lĩnh cuối cùng lên tiếng. Giọng ông ta khàn đặc như một con sói.

“Ồ, Hales thân mến - Thủ lĩnh xuất sắc của nhà Kenedy đã mở lời.” John mỉm cười. “Nhưng có vẻ như anh cũng không tin tôi.”

“Tôi không dám. Nhưng có lẽ là tôi không tin sự chân thật của người bạn đã quá cố của chúng ta.” Khẽ nghiêng mình kính cẩn, ông đáp. “Chúng ta đều biết Miler thực sự là ai. Đặc biệt là với anh, John. Và cũng quá rõ ràng về việc ông ta không tin chúng tôi… Những con người đã từng lầm đường lạc lối.”

“Đúng vậy, Miler đang nắm giữ điều gì đó mà không chia sẻ với chúng tôi…” Meredith tiếp lời. “… hoặc chúng ta.”

“Chúng ta… Nếu có.” John khẳng định lại với ba vị Thủ lĩnh đang nhìn anh với con mắt chờ đợi khoảnh khắc mắc sai lầm...

“Vậy anh có biết chuyện về chàng lính đã sát cánh bên cạnh người anh hùng Jim Dupont đã lấy đi một vật của Chúa tể không?” Lennox nói. Bristan khẽ nhướn chân mày lên.

“Tôi chưa bao giờ nghe tới việc này trước đây.” John hỏi, ánh mắt anh đang dần chuyển qua hồ nghi pha lẫn ngạc nhiên. “Thứ gì vậy?”

“Một cái hộp.” Lennox nhấn nhá từng từ ngữ với sự khinh bỉ rõ ràng. “Thứ mà tên hèn nhát Lista đã yêu cầu Chúa tể cất giữ trước khi biến mất. An toàn…”

    John đang cố nhớ lại những chuyện mà ngài cảnh sát trưởng từng nói với mình trước đây, hoàn toàn không có sự kiện nào như vậy cả.

“… Cha ta đã ở đó sau khi Chúa tể nổ tung và chứng kiến hắn chôm chỉa như một tên trộm cắp.”

“Sao Miler không bao giờ công bố về nó?” Đưa ánh mắt hài lòng về phía người đứng đầu gia đình nhà Faust, Meredith hỏi.

    Và Hales là người kết thúc màn tung hứng hoàn hảo của họ: “Tôi tin rằng ngài Miler đáng kính có lý do của riêng mình. Nhưng… chà, thật tệ, khi mọi nghi ngờ lại trở thành sự thật đáng buồn như vậy, vào thời điểm này.”

“Rõ ràng, ngài Delvin cũng chẳng nói gì về thứ này sau đó cả.” Bristan nói.

“Dĩ nhiên là ông ấy không nói, gia đình chúng tôi đã phải trốn chui nhủi trước khi cha anh…” Lennox cao giọng trước khi quay về phía John khinh miệt. “… đã tử tế đề nghị phục hồi lại vị trí của các Thủ lĩnh.”

“Ngài Lambert đã hi vọng hệ thống bảo vệ của cụ Jim sẽ mạnh mẽ trở lại, mặc dù tôi đã nói rằng, bốn là đủ rồi.” John nhún vai.

“Lớp già luôn có những suy nghĩ sâu xa.” Hales mỉm cười.

“Vậy sau đó thì sao? Cha ngài cũng đâu có ý định tiết lộ về chiếc hộp, Lennox?” Bristan nhắc nhở.

“Vì cha tôi chưa biết tên lính đó định làm gì với chiếc hộp. Ông lo sợ hắn sẽ khiến chiếc hộp gặp nguy hiểm.”

“Đó là lý do Miler bị giết? Vì một thứ của Chúa tể?” Nước mắt vẫn rưng rưng, nhưng gương mặt bà Lolyta đang đanh lại chực chờ nổi cơn giận dữ.

“Cũng đáng đời hắn thôi.”

“Ông… LÃO RẮN ĐỘC!” Bà kêu lên phẫn nộ.

    John không bận tâm tới việc họ đang cãi nhau, anh đang mải suy nghĩ về điều mà Lennox vừa nói. Tại sao? Miler luôn tin tưởng ở anh nhưng tại sao ông ấy lại hoàn toàn không cho anh biết điều này? Anh có bỏ qua điều gì trong những cuộc nói chuyện cuối cùng với ông? Vào những lần trò chuyện gần đây, John đã cảm nhận được từ giọng nói của ngài thanh tra ẩn chứa điều gì đó man mác buồn. Nhưng… anh đã không thực sự chú ý… Miler là một người kỳ lạ, ông thích dẫn dắt người khác vào suy nghĩ của riêng mình với những con đường mù mờ leo lắt bởi vài ánh đèn nhỏ bé. Và điều John thích nhất ở ông là trí tưởng tượng ấy không hề bị bó buộc bởi thế giới nhỏ bé bên ngoài. Cái chết của Miler đã mang theo tất cả những điều ấy ra đi vĩnh viễn cùng một câu hỏi mà anh khó có thể giải đáp được lúc này.

    Vậy chiếc hộp đang ở đâu? Nó đã bị lấy đi hay ông ấy đã kịp đưa nó cho ai khác?

    Khẽ giật mình đôi chút bởi cú thúc cùi chỏ nhẹ từ phía người bạn thân bên cạnh, John nhận ra từ ngữ mà hai người kia trao cho nhau đang ngày một nặng nề hơn.

    Anh lên tiếng cắt ngang: “Chiếc hộp hiện giờ đang ở đâu?”

“Có chúa mới biết được. Sao anh không hỏi mụ già héo úa kia, chẳng phải mụ mang tới tin tức đáng mừng đó sao.” Vị Thủ lĩnh già của nhà Faust cáu kỉnh đáp lại.

“Tôi không biết gì về chiếc hộp cả. Tôi… tôi… chỉ biết là Miler đã chết.” Và bà tiếp tục òa khóc.

    John biết mình không thể mong đợi gì vào Lolyta lúc này, còn những người còn lại đều mơ hồ như nhau. Bực bội, anh rót và uống cạn liên tiếp ba ly rượu đầy.

“Chúng ta vẫn còn tin tức phải nói chuyện đấy.” Bristan ghé sát tai John nhắc nhở.

    Khẽ hít một hơi dài, vị Thủ lĩnh nhà Gristendusd chỉnh lại tư thế ngồi của mình và ra lệnh cho hai người họ yên lặng. Anh muốn biết tất cả những điều mà các vị Thủ lĩnh mang tới hôm nay hơn bao giờ hết.

    John đưa ánh mắt quét qua một lượt chờ đợi: “Người tiếp theo?”

“Có lẽ nên là tôi.” Hales nói luôn. “Coner, một tay thanh tra nào đó đang được xác định là đã gặp Miler sau khi ông ta bị giết hại khoảng một ngày. Họ đã cùng nhau tìm hiểu về các vụ mất tích bất thường liên quan tới dấu hiệu của Chúa tể.”

“Gã Coner này dường như đã cầm chiếc hộp và bỏ trốn để bảo vệ nó khỏi Chúa tể theo lệnh ngài cảnh sát trưởng.” Meredith nghi ngờ.

“Đừng vội kết luận như thế, nếu muốn bảo vệ chiếc hộp sao ông ấy không đưa nó cho John hay ít nhất là tôi.” Bristan xen ngang.

“Trước hết chúng ta nên tìm kiếm tay thanh tra này đã.” Bà Lolyta chêm vào. “Chiếc hộp sẽ khiến anh ta gặp nguy hiểm hơn bất kỳ ai.”

“Có lẽ Chúa tể đã tóm được hắn rồi, một kẻ tầm thường như vậy không thể trốn lâu được.” Lennox mỉm cười tự mãn. “Anh nên xem lại người bạn của mình, John. Lão đã đưa vật quan trọng như vậy tới tay một tên thanh tra kém cỏi thay vì anh.”

“Miler luôn có những suy nghĩ của riêng mình, và tôi tin ông ấy.” John biết bản thân mình đang cố tỏ ra điềm tĩnh bằng cách nhấp môi vào ly rượu. “Vả lại cũng chưa biết chắc chiếc hộp đang nằm ở đâu, mọi chuyện sẽ rõ ràng sau khi tìm được anh ta. Nhưng trước lúc đó tôi rất cảm kích vì những gì anh đã làm, Hales.”

“Ông ấy là người đã đối mặt với Chúa tể trong quá khứ, một nhân chứng lịch sử còn sống hiếm hoi.” Vị Thủ lĩnh nhà Kennendy khẽ nghiêng mình đáp lại. “Và tôi cho rằng bản thân mình có trách nhiệm tìm ra kẻ đã thực hiện việc này.”

“Tôi hi vọng là vậy. Giờ đến phiên ai? Lennox? Meredith? Hay là anh, Kenji?”

    Kenji lên tiếng, vị Thủ lĩnh dường như vô hình trong mọi cuộc đối thoại từ đầu đến giờ: “Tôi đã gặp Những người Bảo vệ ngay khi nhận được tin về ngài cảnh sát trưởng. Và họ cũng cảm nhận được những sự kiện đang diễn ra gần đây không hề bình thường bên ngoài khu rừng Kongo.”

“Hừm!” John hỏi lại với chút gay gắt. “Anh có nhớ các luật lệ?”

“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ điều đó là cần thiết lúc này.”

“Vậy những kẻ hèn nhát đó đã cho anh biết điều gì?” Lennox chen vào cùng thái độ khó chịu y chang.

“Họ nghe thấy thứ giáo sư Lista thả ra trong khu rừng liên tục phát ra những âm thanh kì quái mỗi đêm. Dường như, nó… đang gọi.”

“Gọi?” Lolyta hoang mang.

“Vâng thưa bà, họ nghĩ nó đang gọi Chúa tể của mình.” Kenji đáp luôn.

“Chúng không phải của Chúa tể. Chúng là của tên điên khùng Lista.” Lennox mỉa mai.

“Tên điên khùng đó là tay sai đắc lực của Chúa tể Slayveter đấy, thưa ngài Lennox.” Bristan mỉm cười.

“Nhưng hắn đã bỏ đi, hắn đã khiến Ngài thua trận!”

“Ồ, có vẻ như Chúa tể, và đám tay chân quá kém cỏi để phải nhờ cậy một tên điên khùng nhỉ.”

    Lennox giận tím mặt. Lão vặn vẹo đôi tay nhăn nheo của mình một cách thô bạo dưới bàn. Chắc chắn Thủ lĩnh nhà Faust sẽ vui mừng lắm nếu có thể dạy cho Bristan bài học thích đáng ngay bây giờ.

    Meredith nhún vai: “Nếu Chúa tể trở lại thì chúng chắc chắn cần đồng minh, bằng việc tới đây và trao lời đề nghị nào đó.”

“Và sẽ sớm bị tiêu diệt, lũ người này không đáng để tin tưởng.” Hales thêm vào.

“Bản thân tôi thì thấy nếu kết hợp với họ chúng ta sẽ mạnh lên rất nhiều...” Kenji nói.

“Quên điều đó đi!” John ngắt lời, chân mày anh khẽ nhíu lại cảnh cáo. “Không bao giờ tôi đặt người của mình sát cánh đám đó cả.”

    Kenji tiếp tục chìm vào im lặng vĩnh cửu, ông chậm rãi uống ly rượu của mình trong thất vọng. Điều đó khiến ba Thủ lĩnh còn lại nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Lượt anh, Meredith.”

“Tôi có tin tức về ngục tù LeapStull, tù nhân ở đó cũng có những biểu hiện tương tự như khu rừng Kongo vậy.” Meredith thả từng từ ngữ vào không khí. “Chúng không ngừng gọi tên Chúa tể Slayveter.”

“Đúng vậy, ngục tù LeapStull chắc chắn là nơi đầu tiên Chúa tể sẽ tấn công khi trở lại!” Lolyta nói nhanh.

“Mấu chốt vấn đề không phải là bảo vệ ngục tù, thưa bà.” John nhún vai. “Không có Lista, tôi nghĩ hắn khó có thể lặp lại quá khứ một lần nữa.”

“Chúa tể sẽ có cách mà không cần tới tên hèn hạ đó.” Lennox khẽ ngả người ra sau thoải mái.

“Chúng ta sẽ không lơ là chuyện này. Kenji - tôi muốn anh và người của mình sẽ bảo vệ ngục tù LeapStull, ngay lập tức.”

“Anh chắc chứ?” Ông hỏi lại vẻ ngờ vực.

“Tôi có thể tin tưởng anh không?” John mỉm cười.

    Vị thủ lĩnh nhà Samanosuke lướt nhanh ánh mắt khắp căn phòng nhỏ rồi đáp: “Có!”

“Nào, Lennox, tin tức cuối cùng của buổi tối lãng mạn này.” Anh nói một cách thoải mái và giơ cao ly rượu của mình rồi cùng mọi người uống cạn nó.

“Tôi không mang tới tin tức nào cả ngoài việc cám ơn anh đã bảo vệ con trai tôi, Viktor.” Lão đáp, đôi mắt xoáy sâu vào khoảng không như thể đó là một sự thất vọng không hơn không kém.

“Ồ, đó là việc nên làm mà. Cậu ta sẽ là một Thủ lĩnh xuất sắc trong tương lai.”

“Tôi không nghĩ thế đâu.” Người đứng đầu nhà Faust chép miệng đầy mỉa mai.

    John nhìn ông ta, nhưng anh không nói thêm điều gì nữa cho tới khi các Thủ lĩnh lần lượt nghiêng mình chào từ biệt.

 

    Một đêm dài với hàng đống những nỗi ám ảnh đang đè nặng lên tâm trí mỗi người. Bristan vẫn ngồi đó, anh không định trở về lúc này. Lennox có thể đổ lỗi cho vấn đề tuổi tác để nấn ná thêm đôi chút để rồi rời đi trong miễn cưỡng.

“Tôi đã nói có chuyện riêng tư.” Bristan lên tiếng, lúc này chỉ còn hai người họ cùng dòng ký ức bất tận.

“Ngay bây giờ sao?” John nhíu mày hỏi lại.

“Anh còn nhớ tay cái tên Coner chứ?”

“Tay thanh tra ấy hả? Chắc chắn rồi.”

“Ý tôi là thằng nhóc mà anh đã xé bài thi sơ cấp năm ấy.”

    John im lặng để ngẫm nghĩ đôi chút, nhưng tất cả những gì còn sót lại là sự trống rỗng cùng men rượu nồng ấm. Vỗ vào vai người bạn thân của mình, Bristan nói tiếp: “Cách đây hai hôm, Coner đã tới khu vực của gia đình chúng tôi. Trông anh ta rất tệ lúc đó, có vẻ như đang chạy trốn thứ gì kinh khủng lắm và anh ta giữ trong tay chiếc hộp mà họ vừa nhắc tới khi này, tôi nghĩ vậy.”

“Meredith đã nói đúng.” John có chút thất vọng.

“Đúng vậy. Nhưng Coner muốn chiếc hộp tới cho anh.”

“Sao ông ấy lại làm vậy? Sao không trực tiếp đưa nó cho tôi?”

“Có chúa mới biết được Miler nghĩ gì.”

“Thật may mắn là anh ta còn sống.”

“May mắn. Có thể đó là lý do.”

    John phần nào cảm thấy thoải mái hơn. Anh uống tiếp một ly rượu nữa.

“Tôi rất tò mò chiếc hộp đó ẩn chứa thứ gì bên trong.” Bristan khẽ ngả người ra sau.

“Lennox nói đó là vật của giáo sư Lista để lại trước khi biến mất.” John đáp. “Tôi đồ rằng nó liên quan tới cái thứ mà người đời gọi là kho báu.”

“Anh cũng tin vào kho báu sao, John.” Bristin mỉm cười châm chọc. “Ít nhất chúng ta biết nó rất quan trọng.”

“Chiến tranh sẽ sớm xảy ra thôi.” John nhún vai.

“Có lẽ vậy.”

“Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thắng được ko? Liệu tôi có thể làm được điều mà ông ấy từng làm?” Anh hỏi một cách lơ đễnh.

“Coi nào, bạn của tôi, chắc chắn là anh không phải nổ tung cùng với Chúa tể một mình đâu.” Bristan đáp.

    Họ nhìn nhau rồi bật cười.

“Tôi hi vọng là không. Nhưng nếu điều đó là điều cuối cùng mà tôi phải làm thì tôi muốn hắn ta sẽ bị tiêu diệt mãi mãi!” John nói.

“Chắc chắn là vậy. Hắn rồi cũng sẽ chán nản khi lúc nào cũng phải gặp những tên điên cứ muốn nổ tung cùng mình thôi.” Bristan nhún vai. “Nhưng anh thật sự tin tưởng Kenji ah, John?”

“Phải, tôi tin anh ta…”

“Một ngoại lệ?”

    John mỉm cười không đáp. Bristan không có câu trả lời của mình. Nhưng anh tin John, vậy là đủ rồi.