DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 4

| 479 lượt xem | Khôi Vũ

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.


Chương 4: Những dấu hiệu đầu tiên

 

      Coner đang di chuyển nhanh trên con đường cao tốc Pacific Coast để tới văn phòng ở L.A nhanh nhất có thể. Anh đã lỡ hàng chục cuộc gọi của cảnh sát trưởng Miler, điều mà chưa từng xảy ra trong tiền lệ tại sở cảnh sát GreenWitch cả. Sự nóng vội không khiến Coner quên đi nét lịch thiệp trong việc nở một nụ cười đáng mến với từng đồng nghiệp của mình. Từ tốn gõ cửa, anh cố gắng chỉnh lại áo khoác ngay ngắn trước khi bước vào bên trong.

“Ồ, nam diễn viên đáng mến của tôi. Mời ngồi.” Miler lên tiếng. “Một ly Macallan chứ?”

“Cám ơn, thưa ngài.” Coner nhã nhặn đáp và ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

      Khẽ đưa tay ra hiệu im lặng nhẹ nhàng, ông mỉm cười đưa cho anh một ly thủy tinh màu nâu đậm.

“Uống đi nào. Chúng ta còn nhiều thời gian để nói chuyện mà.”

      Sếp của anh là một con người kì lạ nhưng hơn ai hết Coner biết rằng mọi chuyện không đơn giản chỉ là việc thưởng thức thứ chất cồn này.

Anh nói khi ly rượu đầu tiên đã cạn: “Ông đã gọi cho tôi rất nhiều.”

“Đúng là vậy, có thể nói là tôi đã cố bắt liên lạc với anh.” Miler chậm rãi rót tiếp ly rượu thứ hai.

“Tôi có đọc các báo cáo mà ông đã gửi. Lại một vụ mất tích bí ẩn nữa à?”

“Phần nào đó.”

“Ý ông là sao?”

“Ý tôi là nó không đơn giản là mất tích đơn thuần.”

      Cùng lúc đó, ngài cảnh sát trưởng đưa cho anh một xấp báo cáo khác.

“Các vụ việc đang xảy ra rất nhiều.” Nhấp thêm chút ít rượu mạnh, đôi mắt Coner khẽ nhíu lại lướt nhanh trên từng dòng chữ và nói. “Đã có thêm hai mươi vụ nữa trong tuần qua ở năm địa điểm khác nhau và giờ con số mất tích đã là sáu mươi.”

“Chúng đều có những nét tương đồng là không dấu vết, không mối liên hệ, không động cơ và chỉ tập trung vào những người hoàn toàn khỏe mạnh.” Miler nhún vai.

      Khẽ ngả người ra sau, anh đáp: “Chắc chắn phải có liên hệ gì với nhau chứ?”

“Vậy anh nghĩ nó là gì?” Miler hỏi lại.

“Có thể là vì tôn giáo hay giết người hàng loạt theo một quy tắc nhất định mà tên tâm thần nào đó tự đặt ra với bản thân. Tôi cho là vậy.”

“Việc xuất hiện nhiều lần ở những nơi có người mất tích, ít nhiều sẽ mang lại sự nghi ngờ cho dân chúng xung quanh dù có giỏi xóa đi dấu vết tới đâu.”

      Coner gật gù đồng ý. Anh chưa tưởng tượng ra được mục đích thực sự cho vụ này là gì, mọi thứ quá mơ hồ. Chút bực bội khẽ ẩn hiện theo vị cay nồng của rượu chảy xuống cuống họng, nó khiến Coner tỉnh táo hơn bao giờ hết: “Đám cuồng giáo lại càng không thể, chúng luôn thích thú việc để lại dấu hiệu thể hiện sự sùng bái của mình.”

      Miler gật đầu hài lòng.

“Chẳng lẽ chúng chỉ bắt người cho vui sao?”

“Giá mà tôi biết được. Nhưng cũng có đôi chút điều chúng ta cần lưu ý. Anh thử nói suy nghĩ của mình về chuyện này xem.”

“Như ngài đã nói, không dấu vết, không mối liên hệ, không động cơ và chỉ tập trung vào những người hoàn toàn khỏe mạnh. Một tập hợp những kẻ giỏi che giấu.”

      Miler mỉm cười và nốc cạn ly rượu thứ ba.

“Coner, anh luôn cho tôi thấy bản thân là một thanh tra có cái đầu sắc bén, cùng với những suy luận chính xác và đầy trí tưởng tượng như thể anh chính là kẻ gây án vậy. Nhưng hiện tại đây tôi không thấy điều đó ở đây, lúc này.”

      Khẽ thở hắt, mặc dù đã cố gắng để biến nó thành một hành động bị ảnh hưởng bởi rượu nhưng chẳng thể che đi sự phật lòng đang hiện lên gương mặt Coner. Đúng, anh đã có chút không vui khi bỏ kì nghỉ tuyệt vời của mình chỉ đến đây để uống rượu trò chuyện với ngài cảnh sát trưởng về mấy vụ án mất tích đơn thuần này, nhưng không phải vì thể mà Coner không tập trung suy nghĩ.

“Anh có cần nghỉ ngơi thêm không?” Miler hỏi, đôi mắt nâu của ông ánh lên những cảm thông, an ủi.

“Không, cảm ơn ngài.” Coner trầm tư đáp. “Có lẽ khả năng của tôi không cao như ông vẫn nghĩ.”

“Hoặc là anh đã bỏ qua điều gì đó trong quá khứ.” Ngài cảnh sát trưởng chắt lưỡi thích thú. “Cũng không trách được. Chúng ta đều nghĩ việc bắt cóc nhiều người như vậy cần nhiều tên thực hiện đúng không?”

      Coner gật đầu đồng ý, chẳng phải chính ông ấy cũng nói vậy sao?

“Theo tôi thì không cần nhiều như thế. Chúng có thể bắt cóc mỗi nơi một người trong một ngày rồi lại chuyển thành phố trong ngày hôm sau, cứ thế cho đủ số lượng người mà chúng muốn.” Miler nói tiếp. “Việc di chuyển qua lại giữa các thành phố đơn thuần chỉ là cái chớp mắt.”

“Điều đó sẽ khiến chúng để lại dấu vết, hay ít nhất sẽ có người trông thấy chúng mà?” Coner nhún vai.

“Không, nếu chúng không giống nhau trong cùng một thành phố.”

“Ý ông là chúng thay đổi bề ngoài của mình?”

“Có thể là vậy.”

“Chúng làm điều đó như thế nào?”

“Tôi không biết nhưng tôi đoán là thế.”

      Vầng trán Coner nhăn lại gần tới giới hạn kiên nhẫn của chính anh, chút hợp lý trong giả thiết mà ngài cảnh sát trưởng đưa ra bỗng chốc lại biến thành một câu đố vui ít nghiêm túc.

      Cứ cho là ông ấy nói đúng đi nữa thì chúng sẽ làm như thế nào? Dù có giỏi đến đâu đi nữa vẫn sẽ có những lỗ hổng, những dấu vết để lại… những thứ bất di bất dịch.

“Tôi tự hỏi mục đích của chúng là gì?” Coner lên tiếng.

“Chúng ta sẽ thử suy nghĩ về điều đó. Tôi nghĩ đây mới là vấn đề quan trọng.”

      Giọng điệu của Miler đang thay đổi. Một sự lo lắng? Coner vẫn biết sếp của mình là người hay đùa nhưng không phải là lần này. Uống hết ly rượu thứ tư, ngài cảnh sát trưởng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại khi tiếp tục rót rượu vào ly.

“Có lẽ rượu không tốt vào lúc này.” Coner nhún vai.

      Ông nháy mắt với anh một cái: “Với tôi thì khác, rượu giúp tôi tập trung vào công việc hơn.”

“Có thể.”

“Nào, chúng ta quay trở lại với điều quan trọng nhất của buổi nói chuyện hôm nay.”

“Mục đích của chúng thật sự đúng là điều khiến tôi băn khoăn.” Coner nhắc lại.  “Liệu họ có còn sống?”

“Theo tôi nghĩ họ phải còn sống.” Miler đáp. “Tôi đồ rằng kẻ đứng sau chuyện này không muốn giết ai, ít nhất là vậy.”

“Tôi khẳng định hắn cũng không muốn đòi hỏi yêu cầu gì từ người thân của những người mất tích hay chính quyền dựa vào những báo cáo này.”

Ngài cảnh sát trưởng gật đầu tán thành.

“Suy đi tính lại, kẻ gây nên mọi chuyện vẫn luôn cần mục đích cụ thể. Giống như là một lời nhắn đe dọa… mua vui… Hoặc ngớ ngẩn hơn thì hắn… đang muốn gia tăng quân số chăng?”

“Anh là một thiên tài, Coner ạ. Tôi cũng nghĩ giống anh khi những chuyện này xảy ra. Điều đó khiến tôi nhớ tới quá khứ.”

      Quá khứ… phải rồi, Miler đã nhắc tới khi nãy.

“Ý ông muốn nói tới thời điểm của 67 năm về trước?” Coner thận trọng hỏi.

“Ý tôi là vậy.” Ngài cảnh sát trưởng mỉm cười hài lòng.

“Tôi không quên thời gian đó, nhưng hình như là ông đã nhầm rồi, Chúa tể Slayveter đã chết. Một người lính đã chứng kiến điều đó mà.”

“Phải, những tất cả những gì chàng trai trẻ đó nhìn thấy chỉ là một vụ nổ mà thôi.”

“Có ai nổ tung còn sống được không?” Anh bắt đầu cảm thấy bực mình.

“Anh chắc chắn điều đó?”

“Không, tôi không chắc, nhưng ông đang nói tới một lão già đã sống hơn một thế kỷ đấy.”

“Thời gian, nó đánh bại mọi thứ. Tôi cũng già rồi.”

“Tôi không nghĩ vậy. Ít ra thì ông cũng đã uống hết bảy ly rượu mạnh rồi.”

      Miler chắt lưỡi khoái trá.

“Tôi sẽ nói cho anh nghe điều này. Có những thứ đang phá vỡ các quy tắc của tự nhiên. Có những thứ mà anh sẽ không tin được.”

“Ồ, tôi nghĩ mình cần chi tiết hơn.” Coner đáp.

“Những điều xảy ra gần đây, nó là một dấu hiệu. Dấu hiệu của thế lực đen tối đang trở lại.”

“Chúa tể Slayveter?”

      Miler gật đầu đồng ý.

“Cứ cho là vậy đi thì Chúa tể sẽ làm gì? Ngồi xe lăn và ra lệnh cho những kẻ trung thành bón cháo cho hắn ăn ư?” Anh cười khẩy.

“Vậy anh nghĩ ai có thể đứng sau chuyện này?” Ngài cảnh sát trưởng hỏi lại.

“Một kẻ điên khùng và nguy hiểm nào đó.”

“Vậy nếu anh là Chúa tể, anh sẽ làm gì đã chứng minh bản thân đang trở lại?”

“Tấn công ngục tù LeapStull, chắc chắn rồi. Ông biết đấy, chiến tích đáng tự hào với bất kỳ tên tội phạm nào chứ không riêng gì Chúa tể, chỉ có điều hắn là kẻ duy nhất làm được.”

“Không hẳn là chiến tích đâu. Có những điều anh không thể biết được.” Ông trầm ngâm.

“Hẳn là vậy rồi.” Coner nhún vai.

      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi kỳ lạ như thể nhiều thời gian đã bị bỏ lỡ trong căn phòng nhỏ bé này, Miler vụt đứng dậy khiến anh giật mình. Ông vội vã tiến tới chiếc tủ đựng giấy tờ gần đó để rút ra một quyển sổ. Hốc nhỏ khẽ nhá lên đôi chút bởi ánh sáng hắt lên từ vật đựng ẩn giấu phía trong. Ngài cảnh sát trưởng lấy chiếc hộp ra rồi đặt xuống trước mặt anh.

“Đây là thứ gì vậy?” Coner chưa bao giờ thấy điều gì tương tự như vậy trong căn phòng này.

“Tôi không thể nói chính xác nó là thứ gì nhưng tôi muốn nó được đưa tới cho bất kì thành viên nào của dòng họ Gristendusd mà anh tìm được.”

“Tôi biết, nếu John - thủ lĩnh trẻ tuổi ấy còn nhớ thì chúng tôi từng học cùng nhau từ nhỏ...”

      Miler đã đưa tay ngăn đi từng lời nói tiếp theo trong cổ họng của đối phương. Coner thấy rõ giọt mồ hôi đang chảy dài trên trán của ông, đôi mắt ấy đang dáo dác nhìn quanh và căng tai lắng nghe trong không khí.

“Anh cần rời khỏi đây ngay. Đừng nói với bất kì ai về chiếc hộp cho tới khi người của dòng họ Gristendusd nhận được nó.” Ngài cảnh sát trưởng ra lệnh, Coner không biết điều này quan trọng như thế nào, nhưng bản thân biết ngài cảnh sát trưởng đang trông chờ vào anh ra sao.

      Ngắm nghía chiếc hộp trên tay mình, dường như mỗi mặt của chiếc hộp đều thiếu một thứ gì đó gắn vào ở chính giữa.

“Tôi có thể hỏi ông một điều được không?”

“Cứ nói, bạn của tôi.” Miler đáp.

“Sự thật là gì?”

      Miler bất ngờ mỉm cười hóm hỉnh, khuôn mặt ông giãn ra thoải mái: “Khi anh bước ra khỏi căn phòng này, anh đang tiến tới gần sự thật. Sự thật ở ngoài kia!”

“Tôi hiểu rồi.”

      Coner khẽ cúi đầu từ biệt, điều gì đó mách bảo rằng, đây có thể là lần cuối anh còn được gặp vị cảnh sát trưởng của mình.