DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 3

| 467 lượt xem | Khôi Vũ

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.


Chương 3: Cây dẻ ngựa.

 

      Tôi và Kyra đang trong một căn phòng trống kì lạ. Nổi bật lên hẳn không gian được bao phủ bởi lớp gạch trắng xóa ấy là chiếc rương cũ kỹ, nặng nề phía trước mặt. Hai đứa nhìn nhau mỉm cười sung sướng trước khi nhận ra sàn nhà bắt đầu thụt xuống lộ ra những mảng đen tối sâu thẳm, gắng hết sức chạy một cách tuyệt vọng, lồng ngực tôi đau nhói. Kyra không còn bên cạnh nữa, một làn khói kỳ quái đang tỏa ra từ mọi phía. Tôi dừng lại, lặng nhìn thân hình to lớn bước ra từ khoảng không đầy khiếp đảm. Vệt sẹo dài trên mắt trái đang ngắm nhìn thèm khát…

      Tôi giật mình tỉnh giấc và sợ hãi nhìn ngó xung quanh. Không có gì cả ngoài bãi cỏ êm ái đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió, Crystal khẽ cựa mình đôi chút. Tôi vừa mơ, một giấc mơ đáng sợ. Người đàn ông ấy và kho báu của giáo sư Lista đang bện chặt trong tâm trí, nó vừa thôi thúc khám phá sự thật ẩn giấu trong khu rừng vừa khiến tôi sợ hãi…

 

 

      Kenji là tên ông ta, một trong bảy vị Thủ lĩnh đứng đầu hiện nay.

      Tôi rất ít khi thấy các thủ lĩnh tới gặp bố John tại nhà như thế này, nhưng vẫn như mọi lần, dường như vị Thủ lĩnh của nhà Gristendusd không hề để tâm tới những tin tức được đem tới. Quyết định rời khỏi giường rồi tiến tới ban công để hít thở chút không khí trong lành, từng làn gió nhẹ nhàng thoảng qua đem theo hương vị đặc trưng của giá lạnh trong không gian tĩnh mịch lúc này là điều tôi đặc biệt thích thú. Ánh trăng mờ ảo ôm ấp lấy cả khu phố, tròn trịa và thuần khiết, tạo nên cảm giác yên bình đến lạ. Thậm chí, tiếng âm thanh khủng khiếp trong căn nhà cũ kĩ của lão Mordin vẫn vang lên đều đặn kia chẳng hề mang tới cảm giác khó chịu nữa, trái lại chúng đang hòa quện với nhau để tạo nên bức tranh cổ xưa với những nét mộc mạc và yên lành, mọi thứ thật tuyệt…

 

      Có vẻ như Kyra rất nóng lòng muốn biết chuyện tại nhà giáo sư Liston hôm qua, dáng vẻ đứng ngồi không yên ấy làm tôi phì cười. Và ngay khi chuông báo hết tiết vang lên, cô bạn thô bạo kéo tôi tới thư viện và ra lệnh câu trả lời bằng ánh mắt.

“Bạn đã đúng, ông ấy cũng cho rằng thứ mật mã này sẽ giúp chúng ta biết về kho báu… À mà giáo sư cũng nói bạn có cái đầu hói của các nhà khoa học.”

      Bỏ qua lời nói bông đùa của thằng nhóc bên cạnh, Kyra khoanh tay lại trước ngực và ngẫm nghĩ đôi chút: “Chuyến du ngoạn vào khu rừng sẽ diễn ra vào cuối tuần này, tức là còn bốn hôm nữa, hi vọng giáo sư Liston sớm có câu trả lời.”

      Lắc đầu đáp lại rồi bò lăn ra bàn mệt mỏi, tôi nói tiếp: “Mong là vậy, tối qua mình đã có một giấc mơ không thú vị cho lắm về chuyện này.”

“Ồ, lần này là siêu năng lực nào đây?” Kyra mỉm cười, cô bạn đang bắt đầu mở một trong những cuốn sách dày cộp trên bàn.

“Không hề, chúng ta đã thực sự tìm được rương kho báu, đại loại vậy, trong một căn phòng rộng lớn kỳ lạ.”

“Thú vị đấy, sau đó thì sao?”

“Ông ta xuất hiện cản mình lại, còn bạn thì biến đâu mất tiêu.”

“Ai cơ?”

“Vị thủ lĩnh nào đó, mình đoán vậy, và như mọi lần, bố John luôn cho rằng những điều họ mang tới thật nhảm nhí.”

“Chắc hẳn điều gì đó thực sự khiến ông ta lo lắng để tới gặp bác ấy khuya như vậy.” Cô bạn đáp.

“Không quan tâm.” Tôi thở dài. “Rắc rối là một phần của gia đình mình, bạn biết mà.”

      Kyra nhún vai. Ngoài cảm nhận khung cảnh đẹp đẽ như tối qua thì ngắm cô bạn thế này cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm khỏi những ý nghĩ cứ nhảy múa trong tâm trí lúc này.

 

      Một ngày nữa lại trôi qua, thực tế mà nói thì những buổi luyện tập kịch mỗi đêm cùng Crystal không đáng sợ như tôi từng nghĩ chút nào, chỉ có điều khả năng diễn xuất của con bé rất tệ, đối lập với vẻ ngoài xinh xắn của mình. Không ít lần tôi đã phải chạy vòng quanh khu nhà để cười khi Crystal cất tiếng hát, nếu đây trở thành cuộc thi Rap chắc chắn nó sẽ sáng ngời trên sân khấu. Nhưng, đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước kia khiến tôi lúng túng nhận ra rằng Crystal đang cố gắng hết sức mình cho buổi kịch sắp tới. Đặt tay lên vai con bé và nói rằng, nó phải tự tin lên,… để rồi nhớ ra, tự tin là thứ ít nhất mà tôi biết được… Và sau mỗi lần như vậy, thì cả hai đứa lại có thêm một đêm thức trắng!

      Hiện giờ thì tôi đang có mặt tại khoảng sân của khu biệt thự cổ tại phố Clander số 5, vẫn là không khí ấm áp lan tỏa khi bước lên bậc thềm, cô người máy hầu gái lại tươi cười đón tiếp nhưng ngài giáo sư không có nhà. Nằm dài lên ghế và đợi chờ, tôi đành thất vọng chấp nhận rằng sẽ chẳng có gì đặc biệt trong chuyến đi ngày mai cả. Vui mừng khi nhận ra cuốn sổ ký vẫn đang phát sáng mạnh mẽ trong căn phòng chế tạo, nó vẫn nằm y nguyên trên chiếc bàn nhỏ hôm nọ mà giáo sư Liston hay đặt các món đồ dang dở. Cúi xuống nhìn trang sách đang được mở ra, tôi va phải chiếc đèn nhỏ được treo phía trên. Làu bàu xoa xoa trán trước khi ngó xuống cẩn thận chỉnh lại chiếc đèn cho ngay ngắn. Đôi mắt tôi chết trân, rộng mở cùng lồng ngực dường như bị rút cạn không khí bởi hình ảnh phản chiếu từ những vệt gạch rời rạc…

      Nếu như bây giờ không phải là đêm muộn thì có lẽ tôi đã chạy thẳng sang nhà Kyra để nói cho cô bạn biết những gì mình vừa nhìn thấy. Sự hồi hộp và thích thú lan tỏa khắp thân thể tới mức Crystal thẳng tay ném cái gối vào mặt thằng nhóc bên cạnh một cách bực bội kèm theo lời dọa nạt là sẽ tống cổ ra ngoài nếu còn cựa quậy như vậy. Nhưng hơn bao giờ hết, trí óc tôi đang bay tới những điều tuyệt diệu…

 

“Thằng bé vội gì không biết.” Mẹ nhăn mặt khó chịu khi cậu con trai bỏ quên không nhận nụ hôn tạm biệt như thường lệ vào sáng hôm sau.

“Chắc chắn là vội tới chỗ cô bé Kyra rồi.” Bố John bật cười cười sảng khoái.

      Chúng tôi chưa thể nói gì nhiều về chuyện đó được khi ít nhất trên xe còn có Martin. Anh chàng đang ba hoa về những môn thể thao mà anh ta dự định tham gia vào năm sau. Tôi chỉ kịp nói với Kyra hãy mang theo viên đá đi, chưa bao giờ bản thân lại muốn đá Martin ra chỗ khác như thế. Đám bạn đứng cạnh nhau ở cổng trường đợi hai đứa như mọi lần. Jimorel đang trò chuyện với Dean, cô bạn nổi bật với chiếc váy len màu mận. Bee và Curtis thì giấu diếm đống túi trong ba lô với hi vọng mang được gì đó về. Còn Timy thì đơn giản là vẫn mập mạp với nét lo âu lộ rõ trên gương mặt hồng hào.

      Thầy Aylmer đón lũ nhóc bằng đôi mắt sắc lẹm của mình và những câu nhắc nhở rằng đứa nào vi phạm cứ liệu hồn, đống phân chuột trong các kho sách cũ vẫn còn đang đợi ai đó dọn dẹp. Cô Almiquis đỏm dáng và điệu đà cùng đống khăn nhiều màu sắc đeo trên cổ. Điều mà bất kì ai cũng sẽ ấn tượng ở cô là mái tóc đặc trưng hình hoa hồng. Một người bảo vệ của trường có nhiệm vụ phải kiểm tra lần cuối đề chắc chắn rằng chúng tôi không mang bất kì vật gì nguy hiểm hay dùng để thám hiểm cả.

“Giờ là lúc các trò được phép làm gì mình muốn.” Thầy Aylmer nói sau khi tất cả đã dựng xong lều trại nhưng không quên ném cho tụi tôi cái nhìn dọa nạt khác. “Nhưng đừng quên các quy tắc!”

      Thằng Fasmict huých mạnh bả vai bước qua cùng đám bạn thân thiết, tôi đã quên béng mất rằng bản thân sẽ chẳng thể chạy trốn được trong cái chỗ này. Kyra và Jimorel đang quay trở về trường để mua chút socola nóng, không có cô bạn bên cạnh khiến sống lưng buốt lạnh sợ hãi. Ít nhất thì tôi không phải đứa duy nhất cảm thấy vậy khi Timy đang run lên bần bật bên cạnh. Đó thực sự là một điều mỉa mai, tôi là người kế thừa của dòng họ Thủ lĩnh Gristendusd danh giá nhưng cũng là đứa dễ bắt nạt và yếu ớt nhất trường.

      Khẽ giật nảy mình bởi tiếng gọi quen thuộc đến rợn người vang lên sau lưng, trừ việc chút xúc cảm ẩn hiện thật kỳ lạ: “Zero… Zero…”

      Thằng Fasmict đang hớt hải chạy lại. Lần đầu tiên tôi thấy nó như thế, vẻ kiêu ngạo thường ngày thay thế bằng một màu xám ngoét. Mái tóc bóng bẩy rối tung cùng gương mặt thì căng ra vì lo lắng. Tâm trí tôi mách bảo luôn phải đề phòng với tên nguy hiểm này.

“Tôi hi vọng cậu có thể thứ lỗi cho hành động bất cẩn của mình. Viên đá mà cô bạn Kyra mang theo bị mắc kẹt ở đằng kia, và lũ bạn ngu ngốc của tôi thì quá to để có thể chui vào láy nó ra.” Nó vội vàng nói.

      Ngay khi nghe tới viên đá mọi ngờ vực dường như tiêu biến, tôi chạy theo hướng chỉ của thằng nhóc để tiến sâu hơn vào khu rừng. Đó là một khu đất trống trải cùng bông hoa hay loại thực vật nào đó đang trơ trọi, cô độc cùng hội Bullmastiff đần độn vây quanh. Nó trông giống hệt như một đôi môi cỡ bự vậy.

“Viên đá bị mắc kẹt trong đó.” Fasmict thì thầm.

      Ném cho nó ánh nhìn đầy hồ nghi, thứ gì dính tới Fasmict luôn đem lại những kết quả tồi tệ. Nhưng lúc này đây, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chui đầu vào đó cả.

      Bắt đầu tách các lớp cánh hoa này một cách thận trọng, mùi hương khó chịu tỏa ra ngay lập tức. Chúng ngày càng trở nên dày đặc khi tiến vào sâu hơn và đến khi nửa cơ thể đã lọt hẳn vào trong cây hoa tôi mới phát hiện ra mình bị mắc kẹt. Đôi môi kỳ dị đang từ từ khép chặt lại đồng thời nó tiết ra một thứ chất dịch khiến gương mặt bỏng rát, ngứa ngáy. Tiếng cười vang lên xung quanh báo hiệu rằng tôi thực sự là một thằng ngu. Cây hoa đang ngày càng siết chặt và tiết ra nhiều dịch hơn nữa theo từng cái quẫy đạp vô vọng. Đau đớn đến phát khóc, Fasmict cùng lũ bạn đang mặc sức chế giễu, thích thú.

“Chỉ 5 xu thôi các bạn sẽ được thưởng thức màn hài kịch đặc sắc nhất của nhà đạo diễn đỉnh cao của mọi thời đại, Fasmict!” Một thằng gào lên theo những tràng cười của đám đông mỗi lúc một nhiều hơn.

“Cám ơn Zero, cậu thật là tử tế khi giúp chúng tôi cười vui như vậy…” Giọng nói của Fasmict bị nghẹn lại bằng tiếng “hự” vấp váp. Mọi thứ trở nên im bặt, chỉ còn tiếng la ó thất thanh pha lẫn ngạc nhiên.

      Bằng một động tác thô bạo, tôi bị kéo mạnh ra khỏi bông hoa trước khi cả gương mặt tiếp tục bị dìm xuống dòng nước mát rượi của con suối gần đó.

“Ngu ngốc, ta chưa từng thấy đứa học trò nào đần độn như trò.” Giọng của thầy Aylmer khiến cơ thể tự động co rúm người lại.

      Quẳng chiếc giẻ rách nát, bẩn thỉu xuống bên cạnh, ông ra lệnh cho tôi tiếp tục lau đi những vệt mủ còn sót lại.

“Mỉa mai làm sao, khi người kế thừa của dòng họ Gristendusd suýt mất mạng bởi một bông hoa ăn thịt người.” Môi thầy cong lên đầy chế giễu và bỏ đi.

      Nhìn cái khăn mà giáo sư Aylmer vứt lại, dè chừng đôi chút trước khi đánh liều đưa nó lên mặt, nước suối làm tôi dễ chịu hơn hẳn, các vết mủ đang từ từ nhỏ lại. Kyra và đám bạn đang vội vã bước tới, gương mặt cô bạn đanh lại giận dữ. Cô nàng giật lấy chiếc giẻ rách thẳng tay ném nó vào bụi cây rồi lấy một chiếc khác sạch sẽ hơn chấm nhẹ lên các vệt mủ còn sót lại.

“Mắc gì mà bạn chui đầu vào đó vậy?” Dean hỏi, qua cái nhìn của nó, tôi biết là mình trông rất kinh dị.

“Cảnh tượng ban nãy thật sự phát ớn. Thật may mắn là bồ đã không bị mắc kẹt lâu hơn chút nữa.” Curtis tiếp lời.

“Bọn mình đều nghĩ rằng bạn sẽ chỉ còn nửa thân thôi.” Gương mặt Timy tái xanh lại vì sợ hãi.

“Fasmict nói nó làm rơi một thứ rất quan trọng của Kyra vào trong đó.” Tôi nói một cách khó khăn.

“Vậy mà bồ cũng tin hả.” Jimorel thở dài.

“Nhưng thật tiếc là bạn không chứng kiến cảnh tiếp theo.” Bee hào hứng chêm vào. “Khi mà Kyra đã thụi cho thằng Fasmict một quả nhớ đời!”

      Đưa ánh mắt ngỡ ngàng trở lại đối diện, tôi hỏi: “Thật là bạn đã thụi nó hả?”

“Im đi!” Cô nàng gằn giọng.

      Điều đó thật tuyệt.

      Như thường lệ, cả đám tới bãi cỏ xanh mượt xung quanh cây dẻ ngựakỳ lạ kia để sưởi ấm vào suốt buổi chiều tiếp theo. Cơn giận dữ của Kyra đã giảm bớt đôi chút nhưng nó vẫn đủ khiến cho Fasmict cùng lũ bạn của mình không dám bén mảng lại gần khiến chúng tôi có được chút thời gian ít ỏi, yên bình tận hưởng thực sự.

      Sau bữa tối ngon lành bên lửa trại cùng những câu chuyện hù dọa tới từ hội Bullmastiff về linh hồn của nam học sinh năm nào vẫn đang vảng vất đâu đây, chờ đợi một thằng nhóc nghịch ngợm tiến sâu hơn vào khu rừng để thế mạng, thực tế mà nói, điều này giúp ích cho tôi và Kyra trở những đứa cuối cùng còn ngồi lại lúc này. Và tất nhiên tay bảo vệ cũng vậy, hắn đi qua lại kiểm tra xung quanh để chắc chắn rằng không còn đứa nào dạo quanh nữa. Ngay khi hình bóng cao lớn ấy biến mất về phía khu nhà cũ, Kyra quyết định quay trở lại lều lấy viên đá cùng cuốn sổ ký.

      Bỗng tiếng sột soạt sau lưng khiến tôi giật thót mình quay người lại, ai đó đang hối hả tiến sâu vào trong khu rừng. Trí tò mò là thứ duy nhất có thể giúp bản thân tạm thời gạt đi những nỗi sợ hãi nhất thời để quyết định bám theo nó. Tôi cứ mon men theo tiếng động phía trước cho tới khi trước mặt mình là bức tường cao lớn, vững chắc.

      Ồ, vậy đây là điểm cuối của khu rừng này, hoàn toàn chẳng hề đáng sợ như người ta đồn thổi.

      Nhưng suy nghĩ mau chóng tan biến bởi tiếng di chuyển của thứ gì khác hơn bao lấy xung quanh, cùng lúc ấy, một bàn tay bất ngờ bịt chặt miệng tôi rồi kéo vô trong bụi. Trong ánh sáng mờ ảo của ánh trăng đang tản mạn qua từng kẽ lá cây rậm rạp, nét mặt Fasmict hiện lên đầy lo lắng giống hệt như cái cách mà nó đã lừa tôi ban sáng. Nó vội vã đưa ngón tay ra hiệu im lặng.

“Cậu muốn gì, Fasmict!”

“Giữ… yên lặng, làm ơn…” Đôi môi mấp máy của thằng nhóc quý tử nhà Faust cố gắng phát ra rõ ràng. “Cậu… cậu sẽ làm… chúng ta bị nó phát hiện.”

“Nó? Nó là cái gì?” Tôi hỏi lại với vẻ hồ nghi.

“Bông… hoa… ăn… thịt… sáng nay…” 

      Diễn hay lắm, nó nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi và tin tưởng nó lần nữa sao. Không! Tôi sẽ chứng minh cho nó thấy những trò đùa của nó chỉ là sự nhảm nhí không hơn không kém.

“Trò chơi chấm dứt ở đây!” Tôi đứng dậy dõng dạc tuyên bố một cách hùng hồn. “Hoa thì không biết đi!”

      Mắt của thằng nhóc như lồi ra, Fasmict không nói được gì nữa chỉ run rẩy đưa ngón tay lên trước khi bỏ chạy thục mạng.

“Nó bị sao thế nhỉ?”

      Bỗng một luồng hơi nóng phả mạnh phía sau lưng khiến sống lưng buốt lạnh, tôi đưa tay sờ soạng mà không quay đầu lại. Thứ gì đó gai góc, nhiều lớp… và cái mùi hương đang tỏa ra này rất giống với…

      Chẳng mấy chốc đã bắt kịp thân hình nhỏ bé của Fasmict, tôi gào lên: “Nó là bông hoa hồi sáng nay đấy hả?”

“Im và chạy đi!” Nó cũng gào lên đáp lại.

      Ngay khi đặt chân tới bải cỏ xung quanh cây Dẻ ngựa, cả hai đứa nhận ra Kyra đang ở đó ra hiệu trèo lên trên. Thật kỳ lạ, cây hoa ăn thịt dừng lại đôi chút, những sợi rễ to lớn khẽ hạ xuống kính cẩn trước khi quay đầu biến mất vào đêm tối.

"Nói ngay, cuốn sổ đâu?” Kyra túm lấy cổ áo Fasmict ghì chặt vào thân cây.

      Thằng nhóc run rẩy lấy ra cuốn sổ viết tay về các khu rừng được giấu kỹ trong áo khoác và đưa cho cô bạn.

“Sao cậu lại cầm nó!” Tôi kêu lên phẫn nộ.

      Quý tử nhà Faust vùng vằng thoát khỏi tay Kyra đáp trả: “Tôi tính bụng trả thù cô ta nên đã lấy trộm!”

“Vậy cậu vào rừng giờ này làm gì?”

“Thế còn hai người?” Nó hỏi lại.

      Chúng im lặng nhìn nhau. Chắc chắn, cả hai đều muốn đập nó một trận rồi ném xuống cho cây hoa ăn thịt dưới kia. Fasmict nở nụ cười đắc thắng phát ghét: “Có khi chúng ta đều có cùng mục đích đấy.”

“Tôi đã đọc cuốn sổ. Dĩ nhiên, tôi cũng biết kho báu của giáo sư Lista đang nằm đâu đó quanh đây. Và thật thú vị khi cuốn sách này lại sáng lên trong bóng tối như vậy, nên tôi đoán là cuốn sổ sẽ giúp tìm thứ kho báu ẩn giấu này.” Ánh mắt nó quét qua lại dò xét như một con rắn rình mồi.

      Fasmict nói đúng, chỉ có điều nó chưa biết cách giải mã như thế nào, nhưng chắc chắn cái miệng ba hoa của thằng nhóc sẽ sớm khiến chúng tôi nổi tiếng cỡ nào sau ngày hôm nay. Và khi Hội khoa học Tối cao biết chuyện, họ sẽ phải đối đầu với bố John để biết được sự thật!

      Ôi không, mọi chuyện rối tung lên rồi…

“Zero, mật mã trong cuốn sách đó là như thế nào?” Kyra bất chợt hỏi.

      Đối đáp lại sự khó hiểu của tôi, ánh mắt cô nàng cương quyết đến lạnh người.

“Mình vô tình thấy điều này tối qua.” Tôi nói và trải dài áo khoác của mình xuống nền, sau đó lật úp cuốn sổ ký xuống để những nét vạch rời rạc đang phát sáng ấy phản chiếu lên. Chúng tạo thành một hình đa giác, thuôn dài. “Đó chính là hòn đá mà chúng ta đang nắm giữ.”

“Đúng là như vậy.” Cô bạn dường như quên mất sự hiện hữu của Fasmict ở bên.

“Chà, hóa ra cái thứ mà tôi quẳng vào miệng bông hoa ăn thịt kia là chìa khóa, nhưng chỗ mở của nó ở đâu trong toàn bộ cái khu rừng này?” Fasmict chêm vào.

“Yup, thiên tài, cám ơn trò đùa ngu ngốc của cậu mà chúng ta suýt chút nữa phá hủy thứ này.” Kyra ném cho nó một cái nhìn chết chóc.

      Thằng nhóc nói đúng, tìm ra chìa khóa là một chuyện nhưng sử dụng ở đâu thì lại là một vấn đề khác.

      Khu rừng này rộng như vậy, bất kì chỗ nào cũng có thể là nơi để cất giấu ổ khóa. Chúng tôi không thể bới tung khu rừng lên trong đêm nay được. Cả ba đứa nhìn nhau rồi thở dài. Cây hoa ăn thịt vẫn đang di chuyển đâu đó phía xa ngoài kia, có lẽ nó chính là thứ bảo vệ kho báu của khu rừng này và vô tình gây nên chết của cậu học sinh năm ấy, cũng như rượt Mordin bỏ chạy tới phát điên. Nhưng giờ thì chúng tôi cũng đâu khá hơn gì, bị kẹt cứng trên cây dẻ ngựanày, có lẽ từng đứa cũng sẽ bắt đầu phát điên lên mất.

“Không biết liệu có ai đó đã dậy và đi kiếm chúng ta chưa nhỉ?” Fasmict sốt ruột, nó co người lại khó chịu.

      Chẳng ai trong hai chúng tôi đáp lại lời nó cả mà chỉ vô thức nhìn vào cái lỗ nhỏ trước mặt.

“Này nói gì đi chứ, chẳng lẽ chúng ta ngồi đây cả đêm à?” Quý tử nhà Faust kêu lên vẻ cáu kỉnh.

“Nếu muốn thì cậu có thể trèo xuống và đi tìm giúp đỡ, bọn tôi sẽ ngồi đợi ở đây.” Kyra đáp lại với vẻ thách thức.

      Cái lỗ nằm chính giữa này thật kỳ lạ, nó khiến tâm trí thôi thúc nảy ra một ý tưởng táo bạo. Lấy viên đá trong tay của cô bạn, tôi nhẹ nhàng đặt nó xuống vừa khít. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không gian như dừng lại để chờ đợi khung cảnh thần kỳ nào đó sẽ xuất hiện. Bóng tối tĩnh lặng và chẳng có gì cả, có lẽ thực sự chúng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được kho báu, hơn thế nữa giáo sư Aylmer sẽ rất vui lòng để thưởng cho mỗi đứa một hình phạt thích đáng vì chuyến phưu lưu nho nhỏ này. Nhưng khi dường như mọi thứ đã chìm vào thất vọng, thân cây dẻ ngựakhẽ rung lên đôi chút. Từ phía chiếc lỗ chính giữa, luồng ánh sáng le lói đang dần tỏa ra bao quanh không gian.

“Cái quái gì vậy?” Fasmict há hốc mồm.

      Nó bắt đầu chuyển động! Ngước lên để nhận ra mặt trăng dần từ từ rời xa về phía vô định… Chúng tôi đang đi xuống lòng đất.

      Căn phòng bao phủ bởi lớp gạch trắng hiện ra rộng lớn hơn nhiều so với giấc mơ khi ấy. Đối diện là cánh cửa kim loại lớn, nặng nề đặt ngay chính giữa chân cầu thang bước lên trên. Cả ba đứa vội vã trèo xuống để nhìn ngắm xung quanh, mọi thứ dường như khác xa với những gì mà tôi đã tưởng tượng. Cánh cửa kim loại dường như đã không được mở ra khá lâu rồi. Một trong hai căn phòng còn lại phía trên đầy ắp các giá sách ngổn ngang. Kyra bước lên trước tiên. Cô bạn ngắm nghía dòng chữ khắc lên cây bút được đặt đánh dấu trong cuốn sách vẫn đang được mở ra trên bàn cạnh lối ra vào.

      Còn tôi và Fasmict cùng nhau bước về hướng còn lại. Căn phòng ngổn ngang của nả vương vãi kỳ lạ cùng những chiếc giá đầy ắp những thứ mà tôi cho rằng là vũ khí. Trừ chiếc hộp kính được đặt chính giữa một cách riêng biệt.

“Thứ quái quỷ gì vậy? Một chiếc đèn pin?” Fasmict nói.

“Có chúa mới biết được.” Tôi đáp lại. “Hey, cậu làm cái gì đó?”

“Không thấy sao, tôi đang tìm cách mở nó ra.”

“Dừng lại đi, cậu không nghĩ nó là một thứ gì đó... đáng sợ à?”

“Có thể… và cũng có thể nó là kho báu… Cái lồng kính chết tiệt…” Thằng nhóc ngó quanh đầy sốt ruột trước khi nhặt lên khẩu súng từ đống đồ xung quanh.

“Dừng lại!” Tôi kêu lên.

      Và bằng hành động ngu ngốc của mình, nó ném thẳng thứ vũ khí vừa tìm được về phía trước. Nhưng cái giá phải trả cho sự liều lĩnh ấy là cảnh tượng thằng Fasmict nhảy lò cò với bàn chân phải đau điếng, còn chiếc hộp chẳng hề mảy may suy chuyển. Tôi nhặt lên cùng tiếng cười khoái trá.

“Đồ ngu.” Tự tin nói, về khoản này, tôi hơn nó là cái chắc. “Đây là cách mà nhà Gristendusd được dạy dỗ.”

      Ấn cò đầy hãnh diện để rồi nhận ra mình mới là đứa ngu ngốc lúc này, luồng sáng rực đỏ ngay lập tức phóng tới gây nên tiếng nổ vang dội cùng những mảnh kính văng tứ tung. Hai thằng lồm cồm bò dậy và ho sặc sụa sau lớp khói bụi.

“Ố ồ.” Fasmict há hốc mồm tán dương. “Tuyệt đó, bồ tèo.”

      Tôi á khẩu. Kyra chạy tới, gương mặt cô nàng tới nhợt vì sợ hãi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Hỏi cậu ta đó.” Nó nhún vai.

      Tôi tránh ánh mắt của Kyra và lặng lẽ tiến tới. Chiếc hộp kính đã vỡ nát, chính xác thì nó đã phát nổ bởi sức nóng phát ra từ thứ nguy hiểm kia nhưng cây đèn pin vẫn nằm nguyên vẹn trên nền đất. Đưa tay nâng lên, nhẹ hơn tôi nghĩ nhiều, lớp trên cùng bằng thứ vật liệu nào đó mềm dẻo và chắc chắn. Xoay nó lại để xem xét, phía đuôi của nó được gắn một viên ngọc màu nước biển, còn mặt trên khắc rỗng kỳ lạ với những góc cạnh tạo thành hình lục giác. Bỗng dưng, trong tâm trí hiện lên những âm thanh vang vọng khiến bàn tay đau nhói đến mức giật mình buông rơi chiếc đèn pin xuống đất.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô bạn vội vã hỏi.

“Mình… mình không biết nữa...” Tôi thở hổn hển đáp lại. “… nó vừa chích điện mình!”

“Chích điện?” Fasmict lên tiếng mỉa mai và nhặt chiếc đèn pin lên. “Cậu bé yếu đuối.”

      Ngay lập tức, Kyra ném cho nó một cái nhìn cảnh cáo.

      Tiếng chuông báo thức cất lên từ chiếc đồng hồ đeo tay của cô bạn báo hiệu giờ là lúc phải mau chóng trở về trước khi thầy Aylmer phát hiện ra ba đứa đã biến mất.

“Giờ chúng ta đi lên bằng cách nào?” Quý tử nhà Faust hỏi.

“Biết chết liền.” Tôi đáp.

      Và bằng hành động vô thưởng vô phạt rút viên đá ra khỏi đó, cây dẻ ngựatừ từ trở lại vị trí ban đầu của mình. Không còn dấu hiệu nào của bông hoa ăn thịt đáng sợ kia nữa, chắc có lẽ nó đã về vị trí của mình. Trời vẫn còn khá tối nhưng chắc chắn ánh nắng sẽ xuất hiện sớm thôi. Cuối cùng chúng tôi cũng trở về được khu cắm trại an toàn, nhưng trước khi tạm biệt, Kyra đã chỉ thẳng cây bút vào phía mặt Fasmict, một luồng sáng lóe lên chớp nhoáng, khuôn mặt thằng nhóc trở nên ngây dại, đờ đẫn.

“Ngủ ngon nhé anh bạn.” Vỗ vào vai Fasmict và nở một nụ cười nham hiểm, cô nàng không quên tước đi cuốn sổ ký cùng viên đá trong túi áo của thằng nhóc và đưa chiếc đèn pin kì lạ kia cho tôi.

      Quý tử nhà Faust lảo đảo bước về lều như một gã say rượu.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi ngơ ngác hỏi.

      Kyra không đáp, chỉ ra hiệu chào tạm biệt sau cánh cửa vải mỏng manh.

      Có lẽ sẽ hỏi lại sau, mí mắt cũng sắp sụp hẳn xuống rồi, tôi uể oải chúc cô bạn ngủ ngon. Chỉ vài phút sau hoặc là do bản thân nghĩ thế, tất cả học sinh đã phải thức dậy vì tiếng la hét thất thanh phát từ lều của hội Bullmastiff. Bọn chúng hớt hải chạy trốn như thể điều gì đó kinh khủng vừa diễn ra vậy. Thầy Aylmer vội vã tiến vào để rồi tức tối rời đi cùng gương mặt nhăn lại đầy thất vọng với chiếc mũi bị kẹp chặt bởi bàn tay của chính mình. Tôi đảo mắt xung quanh để tìm kiếm câu trả lời thực sự. Kyra đang đứng đó, mỉm cười rạng rỡ cùng bình minh đang dần ló dạng sau lưng cô.