DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 11

| 413 lượt xem | Khôi Vũ

Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 11

Cắt sâu mãi mãi  là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.

Chương 11: Bữa tiệc của kí ức

   

    Hai tuần sau sự việc xảy ra tại Thánh Đường Morgan, bọn trẻ chúng tôi đang có những thời gian nghỉ ngơi thoải mái nhất có thể. Dù đã cố gắng hết sức nhưng tôi vẫn phải lao vội tới phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo ngay khi đặt chân về tới nhà, mùi tanh của máu, hình ảnh ông ta liếm chúng trên bộ râu ám ảnh tôi một cách đáng sợ.

    Sau khi rũ bỏ hoàn toàn mọi thứ, tôi ngã ra giường mệt mỏi, đầu tôi đau nhức vì căng lên, lồng ngực bị ép chặt bởi những điều quá đỗi tưởng tượng. Tôi đưa bàn tay che đi khuôn mặt mình và tự hỏi, còn điều kinh khủng nào nữa sắp tới không?

    Khung cảnh trong căn phòng tôi hiện giờ là màu vàng nhạt của mùa thu, thật sự tâm trạng của tôi giờ là như vậy? Tôi không chắc nữa, nhưng dù sao thì cũng không tệ. Tôi nhớ khuôn mặt của Fearo méo xệch vì bất lực níu giữ cha mình, nhớ khoảnh khắc đôi mắt của ông ấy biến đổi thành một con thú thèm khát sự giết chóc, nhớ sự sợ hãi bất lực của bản thân khi bố tôi lao vào bảo vệ hai đứa và… nhớ tới sự lạnh lẽo của Evy

    Quân đội đã lập hàng rào và đóng quân ngay trên khu phố Clander số 7 này, họ đã cắt đứt mọi thông tin bao quanh để đề phòng kẻ địch có thể thâm nhập sâu vào trong, điều đó cũng có nghĩa là chúng tôi hoàn toàn bị cô lập tại đây. Xa hơn nữa, đây cũng chính là một trong những chiến trường sắp tới.

    Giờ thì chẳng còn đồn đoán gì ráo, Shady đã xuất hiện tràn lan trên mọi phương tiện mà hắn có thể với lời cảnh báo: “Chúa tể đã trở lại và ngài cần một buổi tiệc cho sự trở về này!”

    Sau đó thì một kẻ khác lao vào giành nhau chỗ của Shady, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn thực sự. Nếu đây không phải là một lời cảnh cáo chết chóc thì có lẽ tôi đã phì cười.

“Lũ sâu mọt, không có gì làm tao thích thú hơn là bẻ gãy hết xương chúng mày!” Khó có thể miêu tả kẻ vừa phát ra câu nói đó là giống gì, hắn có chiếc lưỡi không thể để im trong miệng.

“Cút ra, Pubbill.” Một giọng nói trong trẻo cất lên. Tim tôi đập liên hồi khi hình dáng đó hiện ra, vẫn dáng người nhỏ nhắn bị che đi bởi tấm ào choàng đen đó, có gì đó thôi thúc tôi nhảy cẫng gào thét. “Địa ngục chào đón các người!”

    Và mọi thứ vụt tắt, điều đó là dành cho tôi , cho gia đình của tôi…

    Ngay sau khi những lời đe dọa được phát tán, một cuộc tranh cãi đã nổ ra kịch liệt trong suốt một tuần, họ chia làm hai phe đối lập, một bên cho rằng việc củng cố phòng ngự là tốt nhất vào lúc này, bên còn lại muốn dồn mọi thứ để truy quét trước khi Chúa tể có lại đội quân của mình. Ba thủ lĩnh còn lại của thế giới ngầm là bố John, Bristan nhà Mathael và bà Lolyta nhà Belling cũng bị ảnh hưởng lớn bởi hai dòng suy nghĩ này. Với sự căm thù, tức giận đang phải chịu, bà Lolyta đã đứng về phía lực lượng truy quét.

“Tôi thề sẽ giết sạch lũ quái vật này tới hơi thở cuối cùng.” Bà Lolyta quả quyết.

“Dừng lại đã, Lolyta, chúng ta phải bàn bạc thật kĩ điều này.” Bố John nói.

“Không còn gì phải nghĩ nữa, John, hắn đang giữ Kenji, tính mạng của anh ta, phụ thuộc vào chúng ta! Anh có nhớ Kenji đã làm theo lệnh của anh không? Chẳng lẽ chúng ta muốn đợi tới khi chúng treo xác anh ấy lên như một lá cờ thì mới hành động sao?”

“Tôi chắc chắn không bao giờ muốn điều đó, nhưng chúng ta phải thật bình tĩnh và suy xét mọi đường thấu đáo!”

“Anh cứ ngồi đó mà suy xét!” Lolyta rời khỏi đó ngay tức khắc. Ngài thủ lĩnh thở dài.

“Bà ấy tự chọn con đường cho riêng mình.” Bristan lên tiếng.

“Anh thì sao?” Ông hỏi lại.

“Thực tế thì việc truy quét không phải là một ý kiến tồi, khi mà Chúa tể chưa đủ sức mạnh để tạo ra một cuộc chiến thì đây sẽ là thời gian lý tưởng để thăm hỏi hắn trước tiên.”

“Anh cũng nghĩ vậy?”

    Bristan không đáp. Anh chỉ mỉm cười một cách tự tin.

“Vậy là anh đã quyết định từ trước.” Bố John nói một cách mệt mỏi.

“John, đôi lúc chúng ta không thể quyết định mọi điều mà mình muốn, kể cả anh có là ai đi chăng nữa, giờ có rất nhiều người sẵn sàng tham gia vào cuộc truy quét này. Nếu thành công thì không còn cuộc chiến nào nữa, và nghĩ xem, thực sự anh muốn đối đầu với hắn một cách công bằng?”

    Ông nhún vai.

“Hắn là quái vật đấy.” Bristan cười một cách mỉa mai. “Với quái vật, chúng ta không cần chơi đẹp.”

“Tôi cũng vậy mà, Brist.” Ngài thủ lĩnh đáp.

“Cứ cho là vậy đi, ít ra thì… anh là một loại quái vật tốt.”

“Anh không hiểu được đâu.”

“Có thể… Được rồi, John, tôi sẽ tham gia cùng Lolyta vào đợt truy quét này. Nhưng an tâm, tôi để lại một phần những gì tôi có cho anh… Đừng nhìn tôi như vậy, John, tôi cũng không dám khẳng định điều gì cả, ai mà biết ngày mai thế nào… Vì vậy anh sẽ là hi vọng cuối cùng.”

“Bạn của tôi, ước gì tôi có thể ngăn anh lại.” Bố John nói, đôi mắt ông trĩu nặng.

“Tôi sẵn sàng đón nhận những gì sắp tới với gia đình mình.” Bristan mỉm cười đáp lại và rời đi bỏ mặc bố John ngồi đó với nỗi thất vọng lớn lao.

    Ba ngày sau, trên các mặt báo và truyền hình, những thông tin đầu tiên về căn cứ của Chúa tể Slayveter được đưa lên nhanh chóng. Hàng trăm cuộc truy quét nổ ra trên khắp thế giới, nhưng mọi thứ là vô nghĩa, họ bắt toàn bộ những ai có liên quan tới những người bị nghi ngờ là quy thuận Chúa tể. Họ tra tấn, giết chóc một cách điên cuồng với cái công lý ảo tưởng mà họ đang làm.

    Một vài trong số đó giống như kẻ mà Bristan đã tóm được trước đây, hoàn toàn không có ý thức, cũng không thể khai thác bất kì thông tin nào cả. Chúng hoàn toàn là những con rối không hơn không kém. Càng cố gắng bao nhiêu, họ càng đi vào sương mù bấy nhiêu. Lực lượng truy quét đã bắt đầu chán nản và mệt mỏi. Họ bám víu vào mọi thông tin có thể khai thác được từ bất kì nguồn nào đưa ra. Họ đã khai hỏa cho cuộc chiến này, và họ lo sợ mỗi giây trôi qua, Chúa tể ngày một lớn mạnh sau bóng tối.

“John, chúng tôi nhận được nguồn tin rằng bọn chúng đang tập trung tại N.Y.” Bristan liên lạc trong một buổi sáng bão bùng mưa tuyết.

“Brist, anh và Lolyta mau chóng rời khỏi chỗ đó đi.” Ngài thủ lĩnh đáp lại, giọng ông van nài khẩn khoản. “Đó là cái bẫy! Chiến dịch này thất bại rồi, đừng làm gì ngu ngốc nữa…”

“Có thể… nhưng chúng tôi sẽ quay lại sau khi biết chính xác chuyện gì đang xảy ra ở đó.”

“Brist, đừng...” Chỉ còn tiếng ngắt lạnh lẽo đáp lại ông.

    Tôi chú ý bố John có điều gì đó thật kì lạ từ khi rời khỏi thánh đường Morgan, ông trầm ngâm hơn, ít nói hơn, và hay ngồi lặng lẽ trong căn phòng họp để uống một mình – một thứ rượu nào đó màu đỏ tươi. Chúng được đựng trong một cái chai thuỷ tinh đẹp đẽ mà những hình khắc trên nó khiến tôi nhớ tới đôi cánh của con Bàng sư oai hùng. Đôi khi đôi vai ông run lên bần bật trước khi gục xuống bàn mệt mỏi, có lẽ bố biết những điều tệ nhất sắp diễn ra mà chẳng thể làm gì được nữa. Cảm giác bất lực đó tôi có thể hiểu được đôi chút. Nhưng một thằng nhóc như tôi nên nói gì với bố mình vào lúc này? Không gì cả, tôi nghĩ vậy, ông cần không gian riêng, chỉ vậy thôi…

    Đêm thứ bảy của chiến dịch, lúc này những người của Lolyta và Bristan đang tụ họp với nhau tới trung tâm thành phố N.Y, họ phát hiện thấy một nhóm lớn những con rối đang hoạt động bên dưới cống ngầm. Nhưng lần này thật kì lạ, chúng không phải là những con rối biết đi nữa, chúng hành động có tổ chức. Những con rối đã biến đổi hoàn toàn, không còn là hình dáng của con người, chúng mang dáng dấp của những con thú, chúng di chuyển nhanh hơn, khỏe hơn và độc ác hơn. Một nửa quân số ngã xuống một cách nhanh chóng. Họ bắt đầu lo sợ, co cụm lại với nhau tại quảng trường.

    Có điều gì đó không ổn, sương mù dày đặc nuốt chửng những hi vọng tội nghiệp, hàng ngàn tên khác xuất hiện. Họ cố quyết định dùng mọi thứ có thể để rút chạy. Bristan đã cùng người của mình tạo nên một hàng rào phòng thủ để Lolyta có thể rút lui về phía bến cảng. Người dân im lặng dõi theo những hình ảnh trực tiếp một cách căng thẳng, mặc cho tuyết đang phủ kín xung quanh, họ nín thở chờ đợi điều gì đó xuất hiện vào phút chót…

Bố John lại uống, ông im lặng nhìn vào thứ chất lỏng đặc sánh màu đỏ ấy một cách buồn phiền trước khi đưa nó vào sâu cơ thể… Shady cùng đám quái vật của hắn xâu xé hàng phòng thủ yếu ớt của Bristan và hắn đã ưu ái chọc bàn tay lạnh lẽo chết chóc qua ngực của ông để lấy đi phần thưởng vinh danh chính mình... Bố John tiếp tục cốc thứ hai, lần này có vẻ nhiều hơn cốc trước, tôi thấy bố khẽ đưa tay che đi miệng mình một cách khó chịu, nhưng cuối cùng ông cũng uống cạn nó… Lolyta cũng không thoát được, tên quái vật Pubbill đã đợi sẵn bà tại đó. Hắn lôi bà tới chiếc máy quay trước khi bứt đầu người đàn bà tội nghiệp và dâng cao nó lên một cách kiêu hãnh… Cốc thứ ba được rót ra, tay ông khẽ run lên một nhịp, ông say rồi chăng? Có lẽ là không, sự thống khổ rõ ràng hơn trên gương mặt của ngài thủ lĩnh, chai rượu cũng đã cạn, đó là cốc cuối cùng, ông uống vì sự hi sinh…

    Những hình ảnh ghê rợn đó đã lan truyền và không khí vỡ oà bởi những tiếng la hét, mọi người hoảng loạn hơn bao giờ hết. Chiến dịch truy quét chính thức thất bại hoàn toàn! Giờ đây chỉ còn lại gia đình Gristendusd tiếp tục chờ đợi thần chết đang tới. Mặc dù đã phần nào biết được sức mạnh thật sự của thứ mà chúng tôi đối đầu, nhưng cái giá phải trả là quá đắt…

 Tướng Fill ra lệnh sơ tán toàn bộ dân thường tại đây và ít nhất hai khu phố lân cận khác về phía Nhà lớn. Thực tế mà nói thì giờ đâu còn nơi nào gọi là an toàn nữa, gia đình cô July đồng ý ở lại trong biệt thự nhà Gristendusd, chí ít thì tôi còn có thể bên cạnh Kyra vào thời khắc cuối cùng. Liên tiếp các báo cáo bay về gõ cửa khu biệt thự của chúng tôi mỗi ngày, mọi điều dù là nhỏ nhất đều muốn có ý kiến của bố tôi đưa vào, họ đang bám víu lấy gia đình tôi một cách tội nghiệp. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, tôi cảm thấy giống như họ cần một kẻ nào đó giơ mình thế thân trong cuộc chiến này.

    Màu đen giờ là trang phục duy nhất của chúng tôi, bố John không hề bắt mọi người làm điều này, và ông thật sự cảm kích vì điều đó. Claire, mặc dù vẫn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng hiếm khi nào đôi mắt màu xanh dương ấy không se lại và ngấn nước. Cách đây vài hôm, kẻ-bịt-mặt-bí-ẩn-có-giọng-nói-quyến-rũ, đó là biệt danh mà Victim gọi hắn như vậy, đã đưa ra lời đe doạ tiếp theo. Chính xác thì Chúa tể muốn những đồng minh của chúng tôi tránh qua một bên, đổi lại là sự an toàn và tiếp tục sống trong thời đại mà hắn gọi là tương lai. Tôi thì nghĩ quá khứ mới là điều hắn muốn nhắc tới. Và lời đe doạ ấy đã khiến cho hai đồng minh của chúng tôi, rời đi một cách đáng xấu hổ ngay trong đêm tối. Điều này không khiến bố John bất ngờ cho lắm, ông chỉ cười nhạt và nói rằng chẳng bao giờ có thể tin tưởng được những tay trùm đến từ Mid-West.

“Căn phòng…” Kyra lên tiếng khi đang mở chiếc túi đựng sách của mình.

“Kyra?” Tôi nhíu mày nhìn cô bạn.

“Chúng ta cần quay lại căn phòng đó một lần nữa.” Kyra nói.

“Vào lúc này sao?”

“Phải, giáo sư Liston cần đến đó,… Chính xác thì căn phòng bên cạnh có gì vậy, Zero?”

“Mình không nhớ rõ lắm.” Tôi đáp. “Một thứ gì đó giống như đèn pin, nó được đặt trong một hộp kính.”

“Chỉ vậy thôi hả?”

“Chỉ vậy thôi…bạn đang nghĩ tới điều gì?” Tôi hỏi lại khi bắt gặp ánh mắt của Kyra.

“Một thứ vũ khí.” Kyra đáp. Và cô nàng nhăn mặt khi bắt gặp thái độ khó hiểu của tôi. “Giáo sư Lista là một người đam mê tạo ra những vũ khí đáng sợ đúng không, ắt hẳn ở đó phải có một vũ khí nào đó chứ! Và nếu là mình thì mình sẽ đặt nó một cách trang trọng.”

“Và bạn nghĩ cái đèn pin đó là một-thứ-vũ-khí-đáng-sợ nào đó hả?” Tôi hỏi một cách thận trọng, không biết cô nàng đang nghĩ gì nữa.

“Thứ đó đâu?” Kyra hoàn toàn phớt lờ điều đó, cô nàng nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Mình cất vào đây từ hồi đó tới giờ.” Tôi tiến tới chiếc tủ quần áo bự choảng của mình và ném quần áo lộn xộn tứ tung một cách sốt ruột. “Mình chắc chắn là nó nằm trong này…”

“Đây rồi!” Tôi reo lên vui sướng.

“Tuyệt.” Kyra đỡ lấy nó và bắt đầu ngồi xuống xem xét.

“Bạn vẫn nghĩ là….” Giọng nói của tôi bị ngắt lại bằng sự chen ngang đáng yêu của Crystal. Con bé đang đứng dựa lưng vào cửa và gõ lên đó.

“Hai người có thứ gì vậy?” Crystal hỏi.

“Martin đâu?” Tôi hỏi lại

“Em không biết!” Crystal đáp, chân mày nó nhướn lên và điều đó mách bảo tôi rằng tốt nhất tôi nên im đi.

“Đây là cái gì?” Crystal hỏi lại lần nữa.

“Chị không chắc nữa.” Kyra nói. “Zero đã lấy nó lên từ căn phòng bí mật của giáo sư Lista.”

“Ồ.” Con bé tiếp tục hướng cái nhìn thù ghét sang tôi.

“Thôi nào, anh không nhớ.” Tôi phân trần một cách yếu ớt.

“Thứ này để làm gì nhỉ.” Crystal vẫy vẫy nó trong không khí.

“Nó chắc chắn là một thứ đặc biệt, dựa vào nơi mà nó được đặt lại – chính giữa căn phòng.” Kyra nói tiếp và cô nàng hoàn toàn không nhìn thấy Crystal cùng tôi trao nhau một cái khó hiểu.

    Con bé tiếp tục vặn vẹo cái đèn pin như cách chúng tôi đã làm. Tôi nằm dài ra chán nản, có lẽ nó chưa hoàn thiện.

“Đợi chút!” Crystal khẽ kêu lên, tôi có thể nghe thấy từng tiếng thở ngắt quãng trong từng câu nói của nó. “Em vẫn nhớ hình dạng viên đá. Đưa nó cho em.”

    Giờ thì tới lượt Kyra, nhịp tim của cô bạn cũng đang gấp gáp một cách kì lạ. Kyra lấy từ trong chiếc túi của mình cuốn sổ ký. Viên đá vẫn nằm gọn gàng trong đó ngay tại trang sách về khu rừng của trường WoodWorld. Những kí ức của đêm đó bất chợt tua lại trong não của tôi, về trò đùa độc ác của Fasmict để rồi Kyra đã thụi cho nó một quả, về cái cây ăn thịt đáng sợ đã dồn đuổi chúng tôi, về cây Dẻ ngựa cùng bãi cỏ êm mượt kì lạ đã dẫn chúng tôi tới bí mật của giáo sư Lista, và viên đá lục giác….

“Viên đá!” Tôi như sực tỉnh khỏi giấc mơ. “Từ trước tới giờ vẫn là nó. Nó – viên đá này chính là chìa khoá của mọi thứ.”

    Kyra không đáp, cô bạn thận trọng đón lấy chiếc đèn pin và xoay phần mặt của nó lên. Chính xác, phần lõm xuống của chiếc đèn pin là một hình lục giác hoàn hảo. Kyra đưa ánh mắt lo lắng và hi vọng về phía hai chúng tôi trước khi cắm viên đá vào. Một tiếng “tách” nhỏ, viên đá lún sâu xuống cán và dính chặt tại đó. Trong một khoảnh khắc, tôi khẽ thấy nó sáng lên một lần nữa…

 

    Vào lúc mờ sáng, ngài thủ lĩnh vội vã cùng giáo sư Liston ra ngoài. Có lẽ họ cần bàn bạc với các vị tướng về việc bố trí lại hàng phòng thủ lần nữa trước khi đối mặt với kẻ thù. Mẹ tôi thì cho rằng dù có chuyện gì xảy ra thì tất cả mọi người vẫn nên được hưởng một đêm giáng sinh tuyệt vời và vì vậy chúng tôi sẽ cùng nhau chuẩn bị cho bữa tối, đây không phải là một bữa tối đơn thuần, sẽ có rất nhiều điều cần nói với nhau, có thể…là lần cuối cùng.

    Trái ngược với không khí đang nặng nề trên từng phút, Victim là người duy nhất đang sốt sắng trang trí cho cây thông Noel. Tôi không rõ có ai thấy khó chịu vì điều đó không nhưng thực tế mà nói thì tôi lại thích anh ta như vậy hơn. Khuôn mặt hớn hở tới chảy nước mắt khi biết rằng Claire vẫn an toàn, chính xác thì Bristan đã ra lệnh cho cô ấy mau chóng gia nhập vào gia đình chúng tôi một ngày trước khi ông bị chúng giết hại. Đó là những gì còn lại mà ông đã nói với bố John.

    Tôi có thể thấy Victim cùng những người bảo vệ tôi hôm nọ đang vác một cây thông chạy thục mạng về đây ngoài cửa sổ. Anh ta và Claire đã trang hoàng cho nó thì không tệ chút nào. Bryan cũng nhanh chóng gia nhập với hai người họ sau khi cốc vào đầu Victim một cái giận dữ.

“Mọi người sẽ không bao giờ có thể biết cây thông tuyệt vời này tới từ đâu.” Victim nói một cách hãnh diện.

“6,7 feet từ gốc tới đỉnh, tán rậm, mười bảy tầng và…” Kyra đáp lại bằng một cái nhíu mày, tôi có thể cảm nhận được những từ cuối cùng phát ra một cách khó khăn. “... buộc nơ ở gốc. Đây là cây thông của trường WoodWorld.”

“Còn điều gì mà em không biết nữa Kyra?” Martin mỉm cười đắc thắng.

“Sao bạn biết điều này?” Tôi hỏi lại.

“Ơ...” Kyra có chút bối rối. “Anh Viktor và mình đã tới cây thông này vào trước bữa tiệc.”

“Ồ, vậy là cái nơ đó là do thằng nhóc đó buộc hả.” Victim đã lấy lại nụ cười đáng ghét của mình. Anh ta đang nhìn tôi một cách chăm chú.

    Kyra không đáp, cô nàng chỉ nhún vai một cách gượng gạo. Còn tôi chỉ muốn đá Victim một cái rồi tháo cái nơ đó đi. Trong suốt buổi sáng, cứ khi nào Victim bắt gặp ánh mắt tôi về phía cây thông, anh ta lại mân mê cái nơ như thể đó là tay của chị Claire vậy.

    Bực bội, tôi thọc mạnh tay vào túi với hi vọng lấy ra được vật gì đó và ném thẳng vào khuôn mặt đáng ghét của anh ta. Bàn tay đôi khẽ run lên khi chạm phải chiếc đèn pin. Từ hôm đó tới giờ, nó luôn bên cạnh tôi mọi lúc…

 

 

“Tuyệt vời!” Crystal kêu lên. Viên đá lọt thỏm vào chiếc đèn pin. “Và giờ thì sao?”

“Chị không biết.” Kyra sốt ruột đáp lại.

    Cô nàng tiếp tục xoay tròn nó tìm kiếm một điều gì đó lộ ra. Và sau vài phút chán nản, Kyra đưa nó lại cho Crystal. Con bé nhíu mày vặn vẹo thêm một lúc nữa rồi quẳng cái đèn pin sang một bên và nằm xuống cạnh tôi.

“Ít ra thì chúng ta biết cái lỗ đó dùng để làm gì phải không.” Tôi mỉm cười trấn an.

    Nhưng có vẻ như sự hài hước nhợt nhạt của mình đã phản tác dụng. Khi cả hai người họ đều ném cho tôi một cái nhìn chết chóc. Tôi quay mặt về phía chiếc đèn pin, có lẽ nó chỉ đơn thuần là một vật bảo vệ cho viên ngọc này thôi. Tôi thấy giờ cầm nó dễ dàng hơn nhiều đấy chứ.

“Á.” Tôi vội vàng buông tay ra khỏi nó và kêu lên. “Nó chích mình!”

“Nó… cái gì cơ?” Kyra vội vã hỏi.

“Giống như lúc ở căn phòng đó vậy.” Tôi nắm chặt bàn tay tê dại của mình.

“Ồ, có lẽ nào.” Crystal lên tiếng, nó đang mỉm cười một cách đáng sợ. “Cầm nó lại lần nữa đi. Lần này đừng buông tay.”

“Crystal!” Kyra nhìn con bé một cách khó hiểu.

“Em nghĩ rằng, nó chỉ phản ứng lại với anh ấy thôi.” Crystal giải thích.

    Tôi há hốc mồm nhìn con bé. Nó đang nghĩ cái gì vậy ?

“Vậy nếu nó giết anh thì sao?” Tôi hỏi.

“Thì em sai.” Crystal nhún vai tỏ vẻ đáng yêu. “Lúc đó em sẽ gửi tới anh lời xin lỗi sâu sắc nhất.”

“Em làm cậu ấy sợ đó.” Kyra khẽ trách móc.

“Anh ấy luôn vậy mà.” Crystal phá lên cười và bỏ đi.

 

    ….Đến giờ tôi vẫn thấy lạnh xương sống mỗi khi nhớ lại, và sau đó tôi đã bọc nó lại rồi mang theo mọi lúc. Nhưng con bé có lẽ nói đúng, cái thứ này chỉ phản ứng lại với tôi mà thôi. Đợi chút, tôi nghĩ mình sẽ kiểm chứng lại lần nữa.

“Đẹp quá ta.” Tôi nở một nụ cười thân thiện giả tạo.

    Victim hơi bất ngờ nhưng anh ta cũng kịp lấy lại sự đáng ghét của mình.

“Xem ai kìa.” Victim đáp lại. “Cậu có muốn thắt một cái nơ khác không?”

“Không, hãy giữ cái nơ cũ đi.” Tôi trả lời một cách nhã nhặn. “Em có thứ này mà không rõ nó là gì, anh có thể xem qua không?”

“Thứ gì vậy?” Victim nhìn tôi một cách dò xét khi nhìn thấy thứ tôi kéo ra khỏi túi. “Đó không phải một trái bom đấy chứ?”

    Tôi không đáp mà chỉ mở nó ra một cách cẩn thận. Victim cau mày suy nghĩ trước khi cầm nó lên ngắm nghía. Tôi nín thở mong chờ anh ta sẽ bị chích một cái đau điếng.

“Một cái đèn pin à?” Victim hỏi lại.

    Hoàn toàn không có gì xảy ra cả. Lẽ nào Crystal nói đúng? Tôi giật lại nó và bàn tay tôi ngay lập tức tê dại đi, luồng điện mỗi lúc một mạnh hơn. Chiếc đèn pin lăn về phía Bryan sau khi gây ra một tiếng keng lạnh lẽo.

“Haha, có vẻ như kế hoạch của cậu không thành công rồi.” Victim phá lên cười.

“Có chuyện gì vậy?” Bryan quay sang hỏi và nhặt cái đèn pin lên. “Thứ gì đây?”

“Một món đồ thú vị của Zero.” Victim vẫn chưa ngừng cười.

    Tôi giận dữ lấy cái khăn cuốn chặt nó lại rồi bỏ đi.

    Về phòng của mình và nằm lăn ra giường một cách thô bạo, khung cảnh trong căn phòng trở về đồng cỏ thảo nguyên ấm áp, mượt mà. Nhưng thực tế thì lúc này tôi chẳng có tí tâm trạng nào để thưởng thức chúng cả. Cái thứ chết tiệt này thực sự chỉ phản ứng với tôi, lẽ não… nó muốn giết tôi? Thật nguy hiểm khi nó rơi vào tay ai đó, ví dụ như thằng Fasmict chẳng hạn, sẽ chẳng có gì thích thú bằng việc nhìn thấy tôi quằn quại trên nền đất. Nhắc tới nó, tôi tự hỏi vị thế của nhà Faust hiện giờ, ngài Lennox ắt hẳn mong chờ thời gian này biết bao, khi được phục sự Chúa tể của ông ta. Nhưng Fasmict và Viktor thì sao, hai người họ sẽ thích thú hay sợ hãi vì điều này? Đặc biệt là Viktor, khi anh ấy là một đứa con nuôi? Mà việc gì tôi phải lo nghĩ cho anh ta cơ chứ…

    Tôi thở dài. Đưa bàn tay phải lên ngắm nghía những đường vân, tôi phải làm gì đây? Tôi không biết nữa, chỉ thấy một thứ gì đó thật đau trong suy nghĩ….

    Chiếc đèn pin lăn lại phía tôi. Ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào thứ đó một lúc, tôi gỡ nó ra khỏi tấm vải bọc. Nó là thứ gì vậy? Tại sao nó lại chỉ phản ứng với tôi? Và nếu tôi giữ chặt nó thì chuyện gì sẽ xảy ra?... Trong thoáng chốc, một suy nghĩ kì quái xảy ra trong đầu, tôi mỉm cười nhưng dù sao thì nó vẫn khiến tôi muốn thử làm điều gì đó. 

    Hít một hơi thật dài, tôi đưa bàn tay của mình ra một cách sợ hãi, lẩm nhẩm trong đầu đếm đến ba một cách run rẩy trước khi dùng hết sức mình nắm chặt vào nó. Ngay lập tức luồng điện lan toả, đau đớn và choáng váng, chiếc đèn pin bắt đầu thiêu đốt bàn tay tôi... Đèn vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối một cách đáng sợ, tiếng bước chân, sợ hãi vang lên xung quanh,… một cột sáng mạnh mẽ phóng thẳng lên bầu trời phía bên ngoài. Toàn thân tôi đóng băng hoàn toàn trước những gì đang diễn ra. Đồng tử mở rộng, cổ họng nghẹn lại, chuyện gì đang xảy ra vậy! Gió lạnh tràn vào phòng như muốn hất tung tôi ra ngoài, lạnh buốt và đau đớn... Chiếc đèn pin đập mạnh xuống đất khiến tôi bừng tỉnh. Cùng lúc đó, cột sáng biến mất, mọi thứ trở lại bình thường...

    Tôi vội vã chạy ra ngoài tìm mọi người. Họ vẫn đang tiếp tục công việc trang trí mà chẳng hề nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Cây thông đang được treo nốt những quả cầu thuỷ tinh trang trí cuối cùng. Tôi đứng chết trân nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm một ai đó chú ý ra bên ngoài.

 “Hey, có chuyện gì vậy cậu Zero?” Victim vỗ vào vai khiến tôi khẽ nhảy dựng lên. “Trông cậu kinh quá. Vừa gặp ma hả?”

“Anh... anh có thấy thứ gì ở bên ngoài không?” Tôi hỏi lại. Victim nhíu mày nhìn tôi đang thở dốc một cách khó khăn.

“Gì vậy?” Victim đưa mắt ra phía cửa sổ. “... Cậu đã thấy gì sao?”

“ Ánh sáng... cột ánh sáng đó!”

“Nếu cậu nói những chiếc đèn to bự choảng mà ‘ngài’ Fill trang trí để chào đón kẻ địch ngoài kia thì, có, tôi có nhìn thấy.”

    Cơ thể tôi đóng băng. Tôi cố tua lại mọi thứ vừa diễn ra, chuyện gì thế này? Không thể nào, bàn tay tôi vẫn đau rát bởi thứ đó, mọi cảm giác tôi vừa trải qua,... không thể nào là mơ được, nó là thật...

“Cậu ổn đấy chứ?” Victim lên tiếng. Giọng điệu anh ta đã trùng xuống đôi chút.

    Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ bỏ đi. Chạm vào trán, hoàn toàn lạnh ngắt, sự lạnh lẽo đó lan dần theo từng ngón tay. Cơ thể run lên từng chút một, lảo đảo bước đi một cách vô định, những lời nói văng vẳng chết chóc đang cuốn lấy trí não của tôi...

“Zero, tới đây nào.” Giọng nói ấy vang lên kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ như mê cung.  

    Kyra kéo tôi lại ngồi xuống gần cô nàng. Trước mắt tôi là ánh sáng lung linh đầy phép màu của cây thông mà Victim mang về. Trong một giây phút nào đó, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp đang lan toả trong cơ thể mình, những hình ảnh này, chúng thật tuyệt diệu!

    Bốn đứa tôi lục tung mọi thứ trong nhà mà cả bọn cho rằng có thể mang ra để trang hoàng cho cây thông. Những ánh đèn điện được nghỉ ngơi nhường chỗ cho hàng trăm ngọn nến. Sự mờ ảo của các quả cầu thuỷ tinh trang trí đu đưa trên cây thông khi hắt lại ánh nến lan toả và ôm lấy chúng tôi.

“Tuyệt quá phải không?” Martin hớn hở quay sang bọn tôi.

“Không tệ chút nào.” Crystal vui vẻ đáp lại.

    Với tôi, vẫn còn một điều nữa... Tôi cúi xuống và tháo đi chiếc nơ màu đỏ thắm đó rồi quay sang nhìn Kyra. Hai má cô nàng khẽ hồng lên một nụ cười nhẹ nhàng.

“Dũng cảm quá ha.” Crystal lên tiếng. “Martin, đi nào!”

“Nhưng anh vẫn muốn ngắm nó thêm lúc nữa.” Anh chàng kêu lên một cách khó khăn, tất nhiên là Martin không hề muốn thoát khỏi cánh tay của Crystal lúc này.

“Im đi.” Con bé cảnh cáo.

    Chỉ còn lại hai chúng tôi ngồi cạnh nhau. Nhìn thẳng vào mắt Kyra, tôi không hề còn cảm giác sợ hãi hay ngượng ngùng. Tôi không biết. Nhưng ở cô bạn toả ra một điều gì đó an toàn, nó mách bảo tôi rằng không có gì phải lo lắng cả. Đó là khoảng khắc mà cả tôi và Kyra đều tự hiểu rằng, đừng bỏ lỡ… Mùi thơm nhè nhẹ từ Kyra đang siết chặt lấy tôi, ánh sáng lung linh càng khiến cô bạn trở nên đáng yêu hơn nữa. Đôi môi ấy thật gần... mềm mại và ngọt ngào... Một luồng sáng loé lên khiến cả hai đứa giật mình tách nhau ra.

“Đồ ngốc! Em đã bảo anh tắt nó đi mà!” Crystal và Martin vẫn ở đó.

    Nhưng lần này thì khác, không chỉ có hai người họ…Giờ thì tôi ước mình lạnh lẽo như cũ. Tôi cũng ước những người trong cái nhà này sẽ thiếu mặt một ai đó nhưng không, họ đều đang đứng đó, im lặng và toe toét cái miệng một cách đáng sợ trước khi vỡ oà ra thành tiếng.

“XUẤT SẮC!” Victim cố gắng gào lên. “Claire! Claire!... Có ai thấy cô ấy ở đâu không? Claire! Anh cũng muốn........!” (Đôi môi của anh chàng bị chặn lại bởi cú đấm của Bryan).

“Tặng hai người này.” Crystal nở một nụ cười hiền lành.

“Cám ơn!” Tôi mỉm cười đáp lại, không tệ chút nào. Nhận lấy chiếc dây chuyền tôi đưa lên ngắm nghía mặt đá nhỏ bằng bạc trong có hình bông tuyết, nó thật đẹp.

“Thực tế thì sợi dây chuyền này có một chức năng đặc biệt.” Crystal nói thêm đầy ẩn ý.

“Chức năng đặc biệt?”

“Cái bông tuyết này sẽ ghi lại khoảnh khắc mà hai người muốn và hiện lên mỗi khi chạm vào nó. Tất nhiên là chỉ có duy nhất hai người mới có thể kích hoạt nó thôi. Và em đã giúp hai người ghi lại khoảnh khắc đó rồi!”

    Khuôn mặt tôi tái nhợt, thật đúng là không bao giờ có thể đề phòng cô em gái đáng sợ của mình. Rõ ràng là tôi đã quên mất Crystal nhanh tay thế nào lúc trước. Tôi quay sang Kyra, cô bạn đang đặt ngón tay lên mặt bông tuyết. Một hình ảnh vụt hiện lên nhỏ nhắn, đó là khoảnh khắc vừa xảy ra chỉ cách đây vài phút thôi. Hai má Kyra bỗng ửng đỏ một cách rõ ràng.

 

    Ai nấy đều chọn vị trí ngồi cạnh những người mà họ muốn nhất, không còn thứ tự hay phân biệt điều gì nữa. Tất cả chúng tôi là một gia đình thực sự. Tôi xun xoe đẩy Victim qua một bên để ngồi cạnh Claire và giành chỗ bên trái của mình cho Kyra, anh chàng hậm hực tranh giành với Bryan ngồi phía còn lại của cô nàng. Nếu Claire không lên giọng thì có lẽ hai anh chàng đã lôi nhau ra ngoài tỉ thí. Claire đành phải nhượng bộ ngồi vào giữa cả hai. Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được Victim giả bộ một cách khéo léo làm văng nước sốt thịt vào mặt Bryan. Và tất nhiên điều đó tương đồng với việc bị Claire nhéo tai một cái đau điếng.

    Chúng tôi đợi bố John, ông đang nói chuyện với những-lãnh-đạo-cấp-cao-về-quân-sự ở bên ngoài, có lẽ ông sẽ về sớm thôi, tôi không ưa những ông già tóc bạc với bộ quân phục gắn đầy huy chương ấy, tôi thích những người như tướng Fill hơn. Ít ra thì ông còn cho chúng tôi thấy những hành động cụ thể vào lúc này. Tôi đưa nhanh ánh mắt về phía Kyra, khi cô bạn đang cùng Crystal và cô July tiến tới. Kyra mặc một chiếc váy len màu tím, mái tóc màu nâu nhạt được uốn lại một cách điệu đà cùng chiếc dây chuyền hình bông tuyết ngay ngắn trên cổ, đôi mắt sâu thẳm ấy như đưa tôi đến những bãi cát trắng ấm áp.

“Gì vậy?” Cô bạn nở một nụ cười dò xét.

“Ơ,… không… có gì.” Tôi đáp lại một cách vụng về.

“Vậy mà mình cứ nghĩ bạn sẽ bị ấn tượng bởi kiểu tóc này cơ, Crystal đã nói với mình như vậy.” Kyra nói, giọng cô bạn thất vọng thấy rõ.

“Đúng vậy!” Tôi đáp lại mà chẳng cần suy nghĩ.

    Cô bạn nháy mắt với tôi. Tai tôi đang bắt đầu nóng lên.

    Cánh cửa chính mở toang một cách mạnh mẽ kèm theo những cơn gió lạnh buốt. Ngài thủ lĩnh đang đi vào cùng giáo sư Liston. Râu tóc của hai người vương đầy mưa tuyết trắng xóa. Đôi mắt bố John khẽ sáng lên một điều gì đó le lói khi tiến lại gần chỗ chúng tôi, một cái nhìn đầy ấm áp và an lòng.

“Tôi đã bỏ lỡ điều gì chăng?” Ông lến tiếng và tiến tới chiếc ghế được dành sẵn ở đầu bàn cho mình.

“Anh bỏ lỡ nhiều điều quá rồi!” Mẹ lên tiếng châm chọc khi đưa ánh mắt về phía tôi.

“Bọn con đều nghĩ rằng chúng ta xứng đáng được hưởng một bữa ăn tuyệt vời trước khi chết cóng bởi cái thời tiết này.” Crystal chen ngang. “Ít ra con muốn mình thật xinh đẹp trước khi…” (Crystal bỏ lửng câu nói của mình và thay thế vào bằng một ngón tay cái quét ngang cổ)

    Mọi người bật cười thoải mái và bắt đầu rót rượu. Bố John nâng cốc rượu của mình lên, thứ chất lỏng đỏ tươi ấy đã được thay thế bằng màu tím nhạt ngọt ngào thường lệ.

“Một chút để nghĩ tới những người bạn, người anh em, một phần của gia đình chúng ta đã ngã xuống… Vì Bristan!” Bố nốc cạn cốc rượu của mình đầu tiên.

“Vì Lolyta!” Mẹ tôi nói.

“Vì Will!”

“Vì Ledin!”

“Vì Muder!”

    Tất cả mọi người đều uống vì một ai đó mà họ yêu thương, quan tâm sẽ mãi mãi không còn tồn tại nữa. Và tôi sẽ uống vì điều gì? Tôi tự hỏi điều đó mỗi khi một cái tên khác được xướng lên trong đêm tối. Kyra đăm chiêu nhìn vào chiếc cốc của mình. Cô bạn sẽ uống vì ai? Ước gì tôi được biết…

“Đến lượt tôi rồi,… thực tế mà nói thì,… thật khó để nói rằng tôi sẽ uống vì ai đó.” Giáo sư Liston nói. “Tôi là con của một người mà chẳng ai có thể tha thứ. Nhưng tôi vẫn được ở đây, như một gia đình,…”

“Chúng tôi đều hiểu điều đó, Liston.” Bố John nói và nhìn mọi người một cách trìu mến. “Ông luôn là một phần của gia đình này. Như bất kì ai đang có mặt ở đây.”

“Cám ơn anh, thật là tử tế…” Giáo sư Liston khẽ sụt sùi. “Tôi… tôi uống vì tất cả chúng ta!”

    Những tiếng vỗ tay cất lên mạnh mẽ, có lẽ trong chuyện này thì tôi tự hào là mình sẽ không mau nước mắt như vậy đâu. Nhưng cái sự tự mãn này của tôi chẳng thể qua mắt được Crystal. Sau khi nó vừa uống vì ước mơ làm diễn viên nổi tiếng nhất thế giới thì nó hướng cho tôi một cái nhìn đầy ma mãnh.

“Zero, anh sẽ uống vì điều gì?” Crystal lên tiếng. Điều này khiến mọi người quay sang nhìn tôi và chờ đợi.

“Anh,… ơ,…” Tôi lắp bắp. Tôi có thể thấy ánh mắt bố John đang nhìn mình một cách đợi chờ câu trả lời khiến ông thấy mãn nguyện. “Con uống vì… vì… vì… ngày hôm nay sẽ không bao giờ kết thúc.”

“Ôi, cục cưng.” Mẹ tiến tới hôn tôi một cái. Bà choàng hai tay ôm lấy cổ tôi một cách nhẹ nhàng, âu yếm.

“Ngày hôm nay sẽ không bao giờ kết thúc!” Bố John khẳng định. “Nó sẽ tiếp tục trong mỗi chúng ta. Trong những kí ức đẹp nhất…”

    Thực tế thì tôi không thấy vui với những gì ông vừa nói, nó khiến tôi lo sợ nhiều hơn là an lòng. Kí ức, đó không phải điều tôi muốn, vì kí ức chỉ dành cho những thứ không bao giờ có thể lập lại một lần nữa. Nhìn vào ánh nến hắt vào chiếc nĩa vàng óng, lấp lánh dòng suy tư của tôi được kéo ra xa hơn nữa. Tôi thấy sợ, sợ phải đối mặt với những gì sắp tới.

    Nhiều khi tôi tự hỏi, liệu đây có phải một giấc mơ, rồi tôi sẽ tỉnh dậy vào một ngày nắng đẹp ấm áp, sẽ lại được nghe những tiếng cằn nhằn của Crystal, được nhận những nụ hôn và cái xoa đầu nhẹ nhàng của bố mẹ, được ngồi với Martin bàn luận tới những tựa game mới đầy thú vị,… Tôi khẽ quay sang ngắm nhìn Kyra, cô bạn đang tươi cười nói chuyện với mọi người, điều đó kéo tôi trở lại với thực tại tàn khốc!

    Bristan đã không còn nữa, tôi thường gọi vị thủ lĩnh đó là chú một cách thân thiết. Ông đã mang tới cho tôi những lời khuyên hữu ích để trở thành một thủ lĩnh tương lai.

    Quý bà Lolyta đỏm dáng, đáng mến, bà là người duy nhất nói với tôi rằng: “Con là đứa bé đẹp nhất mà ta từng gặp”.

    Giờ họ vĩnh viễn rời xa tôi, rời xa thế giới này. Ai là người tiếp theo? Những con người đang ngồi ở đây. Victim? Bryan? Bố John?... không, tôi không muốn ai cả. Tôi có thể làm được gì để chấm dứt những thứ này... Một cơn gió lạnh kì lạ đang bám lấy tôi. Bàn tay tôi đang nắm chặt lại… Không gì cả, tôi không thể làm được gì… Nó đang ngày càng siết chặt hơn nữa… tôi là kẻ thua cuộc…

 

…Định mệnh của mi là cái chết…

 

 

“ Zero!” Kyra nắm chặt lấy bàn tay tôi.

    Tôi thở hắt một cách sợ hãi. Nhìn xuống bàn tay đang gần như kéo chiếc đĩa của mình rơi xuống đất, tôi nhận ra mình vừa chìm quá sâu vào dòng tưởng tượng. Kyra đưa tay lên trán tôi một cách lo lắng.

“Có chuyện gì vậy, Zero?” Kyra hỏi. “Trông bạn xanh quá.”

“Mình ổn.” Vội vàng lau đi một chút nước ở khóe mắt, tôi đáp. “Đừng lo, Kyra, mình ổn!”

“Nhìn mặt mình xem có tin điều đó không?” Kyra lên giọng. Tất nhiên, tôi biết đó không phải là một câu hỏi. Hai hàng lông mày của cô nàng đang nhíu lại một cách rõ rệt. “Có chuyện gì vậy?”

    Tôi im lặng suy nghĩ một hồi trước khi quyết định nói sự thật: “Mình sợ…”

    Ánh mắt cô bạn đầy thông cảm, nhưng đó không phải điều tôi muốn.

“Mình lại thấy hắn.” Tôi nói tiếp. “Mình có thể cảm nhận sự lạnh lẽo của hắn đang hiện diện quanh đây.”

“Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…” Kyra nắm lấy bàn tay tôi. Sự ấm áp mau chóng lan tỏa và cơn giá lạnh tan biến như thể nó chưa từng xuất hiện.

“Tôi có một món quà nhỏ gửi tới mọi người!” Giáo sư Liston lên tiếng trước khi đẩy ghế ra sau để cúi chào kiểu cách như để phô diễn một vở kịch vậy.

    Ông đưa tay vào túi áo choàng và lấy ra một nắm gì đó kì lạ có màu vàng óng ánh rồi tung nó về phía chúng tôi. Thật kì lạ, chúng không rơi xuống mà lơ lửng trong không trung. Giáo sư tiếp tục đưa tay vào túi và ném lên những hạt màu xanh biếc. Chúng bắt đầu di chuyển quện dần vào nhau. Những hạt màu tím cuối cùng xoắn lại với nhau bay lượn vòng quanh căn phòng, len lỏi qua người chúng tôi như những dòng nước đẹp đẽ trước khi hòa vào với hai màu còn lại. Chúng bắt đầu nhảy múa, tôi có thể nghe thấy những âm thanh phát ra nhẹ nhàng sâu lắng như thể nó dành riêng cho tôi vậy. Những ngọn nến đã tắt để nhường chỗ cho những sắc màu tuyệt diệu này. Chúng trôi chậm chạp đan xen vào nhau tạo nên một dải ngân hà rộng lớn và ma mị.

    Sự cuốn hút này thật kì lạ, trước mắt tôi dường như là những cánh đồng xanh mát và tôi đang nằm ở đó yên bình, thư thái. Tiếng nhạc thay đổi đột ngột thành những tiếng chuông ngân vang làm mọi người bừng tỉnh. Trước mắt chúng tôi là cỗ xe trượt tuyết của ông già Noel đang lướt đi với cánh tay vẫy chào cùng nụ cười sảng khoái. Cây thông của Victim cũng được những hạt nhỏ đầy màu sắc đó trang hoàng thêm lộng lẫy hơn trước. Ông già Noel dừng lại và lấy ra một hộp quà to nhất. Từng chiếc nơ được tháo ra, ông liên tục lấy ra những chùm sáng li ti và rải chúng xuống chỗ chúng tôi đang ngồi. Đó là một trong những điều đẹp nhất mà tôi từng được thấy.

    Tôi nhìn ngó xung quanh. Từng người đang trao nhau những lời yêu thương, an ủi,..tình yêu, tình anh em,… một gia đình… Tôi có thể thấy Victim đang cố gắng nói với Claire điều gì đó thật khó khăn qua cái kẹp cổ của Bryan. Martin thì chỉ dám liếc trộm Crystal và thở dài. Tôi đưa tay mình nắm lấy tay Kyra. Cô bạn mỉm cười, má lúm đáng yêu hiện lên một cách rõ ràng. Ước gì khoảnh khắc này kéo dài vô tận. Ước gì…

    Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng động mạnh từ phía cửa ra vào. Những hạt ánh sáng sợ hãi chui tọt vào áo khoác của giáo sư Liston. Đèn được bật trở lại. Mọi người lao nhanh về phía trước. Ôi không, đến lúc rồi…

“John, chúng ta bị tấn công.” Tướng Fill gầm gừ.

“Ở đâu?” Ngài thủ lĩnh hỏi lại.

“Phía bắc! Tôi đã phái người của mình tới đó… Chúng đã bắt đầu rồi.”

“Đó là điều tôi mong đợi! Hãy để chúng tới.” Bố John đáp lại. “Giáo sư Liston, tôi cần ông trở về nhà ngay lúc này.”

“Tôi hiểu rồi.” Giáo sư Liston vội vã bước đi vào đêm tối.

“Bryan, Victim và… Claire, tôi biết cô mong chờ điều này như thế nào.”

“Tất nhiên rồi thưa ngài!” Claire nghiêng mình đáp lại. Victim trông thật khó xử, anh biết mình không thể nào ngăn nổi mong muốn trả thù của người yêu.

“Ba người tới các vị trí mà tôi đã nói. Ngay lập tức!”

    Họ chìm vào mưa tuyết bên ngoài một cách nhanh chóng. Tôi biết những điều này sẽ phải tới và không có gì khác ngoài đối mặt với nó một cách rõ ràng.

“Những người còn lại hãy ở yên trong tòa nhà. Đây là nơi duy nhất an toàn vào lúc này.” Bố John trấn an.

“Con muốn ra ngoài đó và chiến đấu cùng mọi người.” Crystal lên tiếng. Giọng con bé thật mạnh mẽ.

“Hãy chờ tới lúc con sẵn sàng.” Mẹ ôm chặt lấy Crystal. Hai vai bà khẽ run lên. “Zero, hãy bảo vệ em gái con nhé.”

    Tôi không đáp, chỉ gật đầu cứng nhắc. Thật khó để phát ra bất kì lời nào lúc này, tôi đang cố để cứng cỏi. Tôi không biết nữa…

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con trai của ta.” Bố John đặt tay lên vai tôi. Ánh mắt ông chứa đựng một nỗi buồn man mác.

Tôi sợ điều đó. Tôi muốn sự tự tin như ông vẫn luôn làm. Tôi muốn ông nói rằng chỉ là chuyện nhỏ thôi, rồi chúng tôi sẽ thắng, rồi tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ… Nhưng hình bóng họ đang xa dần, xa dần cho tới khi không còn gì nữa ngoài những làn gió đang gào thét lạnh lẽo.