DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Bài 5.17: cách để giúp đỡ và lắng nghe người khác

| 2306 lượt xem | Thư viện số 100 năm


 
 

Welcome to English Club - Thư viện 100 năm “Thân Tâm Tuệ” của DJC! Tặng Bạn giải pháp Học tiếng Anh kết hợp với Mô hình Phát triển bản thân - DJ Model giúp Nâng cao năng lực:
  1. Nghe Nói Đọc Viết & Dịch tiếng Anh.

  2. Thuyết trình thông qua Modeling “Học theo video mẫu”.

  3. Khai phóng nội lực để Thịnh vượng, Bình An & Hạnh phúc. 

Để tự học hiệu quả, tham khảo các bước sau:

  1. Chọn bài có nội dung phù hợp.

  2. Xem bản dịch song song khi nghe bài học.

  3. Chuẩn bị sổ note lại nội dung ý nghĩa.

Giới thiệu:

  • Đối tượng: Học sinh, sinh viên và người đi làm mong muốn phát triển bản thân.

  • Tác giả: Celeste Headlee - Nhà báo phát thanh người Mỹ, tác giả, diễn giả trước công chúng và là người đồng dẫn chương trình hàng tuần Retro Report trên PBS.

  • Cộng tác viên dịch: Nguyễn Thị Dạ Thảo

  • DJ Model: #Bánh xe cuộc đời #Bộ kỹ năng #Sự nghiệp #Người cân bằng

A STRATEGY FOR SUPPORTING AND LISTENING TO OTHERS

CÁCH ĐỂ GIÚP ĐỠ VÀ LẮNG NGHE NGƯỜI KHÁC

I'm not sure what you might think when you think about the job of a police officer. Recent events have sparked lots of debate over the role of law enforcement in our society and if it should change. And that's a big, important conversation that we all need to have. But today I'd like to talk about something that's at the core of my day-to-day work – something not often discussed when talking about police work, and that's dealing with trauma, hurt, and loss.


Tôi không biết bạn sẽ nghĩ gì khi bạn nghĩ về công việc của một cảnh sát. Những sự kiện gần đây đã gây nhiều tranh cãi về vai trò của việc thực thi pháp luật trong xã hội và có nên thay đổi nó hay không. Và đó là một cuộc nói chuyện quan trọng mà chúng ta đều cần nói. Nhưng hôm nay, tôi muốn nói về tâm điểm của công việc hằng ngày của tôi – một điều không thường được nói đến khi nói về công việc của cảnh sát, và đó là việc ứng xử với sang chấn, mất mát và đau khổ.


What's it like to tell someone – someone that they know, someone that they love, died suddenly? Many of you might think this is done by hospitals or doctors. If you die there, well, it usually is. If you die outside the hospital, it's more often than not the police who notify that nearest loved one. Doing that type of work has taught me powerful lessons on approaching highly charged situations in all areas of my life. My passion to connect started about 10 years ago. I responded to a death call that changed me. A woman – let's call her Vicky. Vicky called because her husband had suddenly collapsed in the hallway of their home. The first responders and I tried everything. We gave it our best effort, but he died. In complete devastation, Vicky fell to the floor. Instantly, I could feel us strapping on that emotional armor, going right to work on policies and procedures. I began peppering her with questions like detailed medical history and funeral home arrangements. Questions that she couldn't possibly have been prepared to answer. In an empathetic gesture, I reached down and I put my hand on her shoulder. She flinched and pulled away. Suddenly, her neighbor came running in and instantly hugged her. Vicky pushed her away too. The neighbor seemed stunned, a little put off, and she walked back out. Then, to make matters worse, the medical examiner's office, carrying the body bag holding her husband, dropped it down a flight of stairs, crashing into a decorative end table. I will never forget the sound of her voice when she looked at me and said, “I wish I never called.” I felt awful.


Cảm giác thế nào khi nói với ai đó – một người mà họ biết, một người họ yêu, vừa đột ngột qua đời? Hẳn nhiều người các bạn nghĩ nói chuyện này là việc của bệnh viện hay bác sĩ. Nếu bạn mất ở bệnh viện thì đúng vậy. Nếu bạn mất ngoài bệnh viện thì thường cảnh sát sẽ phải báo cho người thân gần nhất biết. Làm việc đó đã dạy tôi những bài học quan trọng về cách tiếp cận những tình huống đau lòng trong mọi khía cạnh cuộc đời tôi. Đam mê được liên kết của tôi đã bắt đầu khoảng 10 năm trước. Tôi nghe máy một cuộc gọi báo tử đã thay đổi tôi. Một phụ nữ - hãy gọi cô ấy là Vicky. Vicky gọi vì chồng cô đột nhiên ngã quỵ trên hành lang nhà họ. Các người phản ứng đầu tiên và tôi đã thử mọi thứ. Chúng tôi cố hết sức, nhưng anh ấy đã mất. Trong đau khổ tột độ, Vicky khuỵ xuống sàn. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được chúng tôi mang bộ giáp cảm xúc vào, ngay lập tức tiến hành thủ tục và luật lệ. Tôi bắt đầu hỏi cô ấy những câu như lịch sử bệnh chi tiết và sắp xếp lễ tang tại nhà. Những câu hỏi khi đó cô ấy không hề sẵn sàng trả lời. Để tỏ sự thông cảm, tôi cúi xuống và đặt tay lên vai cô. Cô giật mình và lùi lại. Đột nhiên, hàng xóm của cô chạy vào và ôm cô ngay. Vicky cũng đẩy bà ấy ra. Người hàng xóm sững sờ, trông có hơi mất hứng, và bà ấy bước ra ngoài. Rồi, mọi chuyện còn tệ hơn khi người khám nghiệm tử thi đang mang cái túi đựng xác chồng cô ấy làm rơi nó xuống cầu thang, va vào một cái bàn trang trí. Tôi sẽ không bao giờ quên được giọng nói của cô ấy khi cô ấy nhìn tôi và nói: “Giá như tôi đã không gọi”. Tôi cảm thấy mình thật tệ.


Being confronted with death can be difficult for everyone. Often, we rely solely on our instincts to help guide us. In law enforcement, we tend to put up an emotional shield, a barrier to emotions. That way, we can focus on policies and procedures to guide us. This is why we can sometimes come across as robotic. I've discovered that in the civilian world, you're often driven by that instinct to fix it, usually done with well-intended comments or physical touch. Sometimes that may be the right answer. Other times, not. Had I slowed down and just taken a breath, I would have been better able to connect to the humanity of that moment. I could have avoided that policy and procedure, check-the-box mentality. Her neighbor, had she slowed down, just taken a breath, she may have been able to see that at that moment, Vicky just wasn't prepared for touch. Our hearts may have been in the right place, but we made it about us instead of focusing on her.


Đối mặt với cái chết có thể khó khăn với tất cả mọi người. Chúng ta thường chỉ để bản năng chỉ dẫn mình. Khi thực thi pháp luật, chúng tôi thường dựng lên tấm khiên cảm xúc, ranh giới của cảm xúc. Như vậy, chúng tôi có thể chỉ để luật lệ và thủ tục hướng dẫn chúng tôi. Vậy nên đôi khi chúng tôi trông có phần vô cảm. Tôi phát hiện ra trong thế giới của dân thường, bạn hay bị bản năng an ủi thúc đẩy, thường nói những lời có ý tốt hoặc chạm vào người họ. Đôi khi đó là câu trả lời đúng. Những lúc khác thì không. Nếu tôi chậm lại một chút và hít thở một hơi, tôi sẽ có thể liên kết với tính người của khoảnh khắc đó hơn. Tôi sẽ có thể tránh được lối tư duy làm theo luật lệ và thủ tục, hoàn-thành-danh-sách đó. Hàng xóm của cô ấy, nếu bà ấy chậm lại, hít một hơi, có thể bà ấy sẽ thấy rằng trong giây phút đó, Vicky vẫn chưa sẵn sàng được chạm vào. Tấm lòng của chúng ta có thể đặt đúng chỗ, nhưng ta tập trung vào bản thân thay vì cô ấy.


In complete contrast, more recently, I met a woman – let's call her Monica. I was tasked to tell Monica that her husband had tragically taken his own life. She fell to the floor crying so hard she could barely breathe. The gravity of that moment was so strong, but I knew I needed to resist that urge to move in and to comfort her. That sounds crazy, right? Honestly, it's excruciating. In your mind and in your heart, you just want to hug this person. But I stopped myself. Having been around trauma for over 20 years, I will tell you: not everybody is comfortable with a human touch. There are people all over the world suffering from physical or psychological trauma you may know nothing about. Who knows what they're thinking or feeling in those moments. If I move in, if I touch her like I did Vicky, I could unintentionally revictimize her all over again.


Trái ngược hoàn toàn, gần đây hơn, tôi gặp một phụ nữ - hãy gọi cô ấy là Monica. Tôi được giao nhiệm vụ báo với Monica rằng tiếc thay, chồng cô ấy đã tự sát. Cô ấy ngã xuống sàn, khóc đến nỗi không thở được. Giây phút đó quá nặng nề, nhưng tôi biết tôi cần cưỡng lại thôi thúc muốn lại gần an ủi cô ấy. Nghe điên thật, nhỉ? Đúng là rất đau đớn luôn ấy. Trong tâm trí và trong tim bạn, bạn chỉ muốn ôm người đó thôi. Nhưng tôi kìm bản thân lại. Đã đối mặt với nỗi đau trong hơn 20 năm, tôi sẽ cho bạn biết: không phải ai cũng thoải mái với việc để người khác chạm vào. Có những người trên thế giới chịu sang chấn về thể chất hoặc tâm lý mà có thể bạn sẽ không biết được. Làm sao biết trong những khoảnh khắc đó họ nghĩ gì hay cảm thấy gì. Nếu tôi lại gần, nếu tôi chạm vào cô ấy như đã chạm vào Vicky, có thể tôi lại vô tình làm cô ấy hoảng sợ lần nữa


Think respect space. Be guided by respect for space. It's a simple concept with a huge impact. You can't step into that space until you're invited. So I sat across from Monica, silent, eye level, just feeling that moment. My heart was pounding so hard I could hear it. That lump in my throat? Ugh, I – I could barely swallow. And you know what? That's OK. Emotions and vulnerability can be so hard for some people. I understand that. But in human moments, people want humans. They don't want a robotic police officer or to be talking about paperwork. They just want another human to connect to them.


Nhớ: tôn trọng không gian riêng. Hãy để không gian riêng dẫn đường cho bạn. Đây là một khái niệm đơn giản với ảnh hưởng lớn. Bạn không thể bước vào không gian đó cho tới khi được phép. Nên tôi ngồi đối diện Monica, im lặng, nhìn vào mắt cô ấy, cảm nhận khoảnh khắc đó. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi nghe được. Cục ứ trong cổ họng á? Chậc, tôi – tôi gần như không nuốt nổi. Và bạn biết không? Không sao cả. Cảm xúc và sự tổn thương có thể rất khó khăn với vài người. Tôi hiểu điều đó. Nhưng trong những khoảnh khắc con người, họ chỉ muốn con người. Họ không muốn một tay cảnh sát vô cảm hoặc phải nói chuyện giấy tờ. Họ chỉ muốn một con người khác liên kết với họ.


As we sat together, she asked me one question over and over and over again. “What am I supposed to tell my kids?” One of the most important parts of respecting space is not always having to have an answer. I could feel she didn't want me to answer that question. She didn't want me to try to fix that unfixable moment. She wanted me to connect to the depth of that experience she was going through. Yes, I had a job to do. And when the time was right, I asked the questions that needed to be answered, but I did it at her pace.


Khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, cô ấy cứ hỏi đi hỏi lại tôi một câu. “Tôi phải nói gì với các con tôi đây?” Một điều quan trọng nhất của không gian riêng là không cần lúc nào cũng phải trả lời. Tôi cảm nhận được cô ấy không muốn tôi trả lời câu hỏi đó. Cô ấy không muốn tôi cố sửa lại khoảnh khắc không thể phục hồi đó. Cô ấy muốn tôi gắn kết với chiều sâu của trải nghiệm mà cô đang phải chịu. Phải, tôi có việc cần làm. Và khi đúng thời điểm, tôi hỏi những câu hỏi cần được trả lời, nhưng tôi cho cô ấy thời gian.


Responding to death calls has taught me so much about the human experience, and the best ways to be there for somebody when they need you the most. But it doesn't always have to be when dealing with death. There's never a bad time to build a connection. Hearing a private revelation from a friend, you could be such a better listener. In an argument with a loved one, by just stepping back and giving that respect space, you could better connect to their side of an issue. You may never be asked to tell a complete stranger that your loved one died, but we all have the opportunity to be the best, most connected versions of ourselves, especially in times of need. That respect space that you provide another can have a life-changing effect on the people around you. Thank you.


Nghe máy những cuộc gọi báo tử đã dạy tôi rất nhiều về trải nghiệm con người, và cách tốt nhất để ở bên một ai đó khi họ cần bạn nhất. Nhưng không hẳn luôn phải là đối diện với cái chết. Lúc nào cũng có thể xây dựng một mối liên kết. Nghe về một bí mật từ một người bạn thì bạn sẽ là người nghe giỏi hơn. Khi cãi nhau với người thân yêu, chỉ cần lùi lại và cho họ không gian riêng, bạn sẽ có thể gắn kết tốt hơn với góc nhìn của họ về vấn đề. Có thể bạn sẽ không bao giờ phải báo với người lạ là người thân yêu của họ đã mất, nhưng chúng ta đều có cơ hội để trở thành phiên bản tuyệt vời nhất, gắn kết nhất của bản thân, nhất là vào những lúc cần thiết. Không gian riêng mà bạn dành cho người khác sẽ có thể thay đổi cả cuộc đời những người xung quanh bạn. Cảm ơn mọi người.


Cảm ơn bạn đã thật chăm chỉ, nếu cần thêm tài liệu hãy nói với DJC. Bạn thấy đoạn dịch nào chưa phù hợp hãy comment ở phần bình luận, DJC rất hân hạnh được nghe góp ý của bạn. Nếu cần hỗ trợ hãy liên hệ với DJC và đừng quên tải App để xem tài liệu trên giao diện thân thiện hơn và sở hữu kho tri thức tinh hoa Việt.


iOS:         TẢI APP NGAY

Android:  TẢI APP NGAY