DJC

Đã đánh giá tài liệu

Cảm ơn bạn đã phản hồi

Bài 2.2: Cách để tôi vượt qua nỗi buồn cùng bạn “Hoả”

| 1298 lượt xem | Nguyễn Thị Viên

 
 

Welcome to English Club - Thư viện 100 năm “Thân Tâm Tuệ” của DJC! Tặng Bạn giải pháp Học tiếng Anh kết hợp với Mô hình Phát triển bản thân DJ - Model giúp Nâng cao năng lực:

  1. Nghe Nói Đọc Viết & Dịch tiếng Anh.

  2. Thuyết trình thông qua Modeling “Học theo video mẫu”.

  3. Khai phóng nội lực để Thịnh vượng, Bình An & Hạnh phúc. 

Để tự học hiệu quả, tham khảo các bước sau:

  1. Chọn bài có nội dung phù hợp.

  2. Xem bản dịch song song khi nghe bài học.

  3. Chuẩn bị sổ / máy note lại nội dung ý nghĩa.

Giới thiệu:

  • Đối tượng: Học sinh, sinh viên và người đi làm mong muốn phát triển bản thân

  • Tác giả: Danielle Torley

  • Cộng tác viên dịch: Nguyễn Thị Dạ Thảo

  • DJ Model: #Bánh xe cuộc đời #Bộ kỹ năng #Bộ tư duy #Người cân bằng

  • Link tài liệu gốc: XEM NGAY


I STEPPED OUT OF GRIEF - BY DANCING WITH FIRE

CÁCH ĐỂ TÔI VƯỢT QUA NỖI BUỒN CÙNG BẠN “HOẢ”


When I was six years old, our house caught fire, and my mother died. It was a cold February night in Michigan. Our chimney had recently been fixed, so we had a warm fire going in the fireplace. My younger sister and I were sitting next to our dog and coloring with a brand-new box of colored pencils when Mom said it was time for bed. We'd planned to go up north that night for a weekend of snowmobiling and sledding, but it was already dark and snowing outside, so we decided to leave the next morning instead. We went upstairs, brushed our teeth, climbed into bed, my sister's room right next to the stairs, and mine at the far end of the hallway. Our parents tucked us in and kissed us good night then left the door open just a crack, and the hallway light on, as it always was. 


Hồi tôi 6 tuổi, nhà tôi bị cháy và mẹ tôi qua đời. Đó là một đêm tháng Hai lạnh giá ở Michigan. Ống khói nhà chúng tôi vừa được sửa, nên chúng tôi quây quần bên ngọn lửa ấm áp từ lò sưởi. Tôi và em gái đang ngồi bên cạnh chú chó nhà tôi và tô màu bằng một hộp chì màu mới cóng, thì mẹ tôi bảo đã đến giờ đi ngủ. Đêm đó chúng tôi vốn định đi về hướng Bắc để dành cuối tuần trượt tuyết và chơi xe trượt tuyết, nhưng đã tối rồi và bên ngoài thì tuyết rơi, nên chúng tôi quyết định để sáng hôm sau hãy khởi hành. Chúng tôi lên lầu, đánh răng, lên giường, phòng em gái tôi ở ngay cạnh cầu thang, và phòng tôi thì ở cuối hành lang. Bố mẹ đắp chăn cho chúng tôi, hôn chúc chúng tôi ngủ ngon, và để hé cửa phòng một chút, và để đèn hành lang vẫn bật, như mọi khi.

In the middle of the night, I woke up sweating, confused because I couldn't see that hallway light. I started shouting for my parents until finally, I heard words that I'll never forget: “Dave, it's a fire!” We later found out that our fire from earlier had burned through an unrepaired crack in the chimney, causing the fireplace doors to explode and fire to just pour into the living room. I remember my mom running down to my sister's room, frantically searching for her and finally finding her on the floor. I crawled after her on my hands and knees, trying not to breathe in the smoke. I remember standing next to my sister's room, trying to turn on that hallway light, but it was already on; I just couldn't see it because the smoke was so thick. I remember feeling the heat of the fire on my skin and hearing the sound of it as it climbed up the stairs. My dad ran down to my bedroom window as an escape route, but it was February, and it was frozen shut. Eventually, he broke the window and pried it open, his arms and hands covered in glass and cuts. He lifted my sister and me onto an awning under the window and told us to shout for help. Not seeing my mom, he considered going back into the fire to find her, but after looking at my sister and me huddled together on that roof and knowing that neither of them may make it out, he stayed with us, calling her name through the window instead.


Vào giữa đêm, tôi bật dậy, đổ mồ hôi như tắm, bối rối vì không thấy ánh đèn hành lang đâu cả. Tôi bắt đầu hét gọi bố mẹ đến khi cuối cùng cũng nghe được những từ mà tôi sẽ không bao giờ quên: “Dave ơi, có cháy!” Sau đó chúng tôi phát hiện ngọn lửa ban nãy đã đốt vào một vết nứt chưa sửa trên ống khói, khiến cửa lò sưởi nổ tung và lửa ập vào phòng khách. Tôi nhớ cảnh mẹ tôi hoảng loạn chạy vào phòng em gái tôi để tìm nó và cuối cùng thấy nó nằm dưới sàn. Tôi quỳ gối bò theo mẹ, cố gắng không hít khói vào. Tôi nhớ mình đứng cạnh phòng em gái tôi, cố gắng bật đèn hành lang lên, nhưng nó đã bật rồi; chỉ là khói quá dày nên tôi không thấy ánh đèn. Tôi nhớ được cảm giác của ngọn lửa trên da mình và nghe tiếng lửa cháy khi lửa bò lên cầu thang. Bố tôi chạy ra chỗ cửa sổ phòng tôi để làm lối thoát hiểm, nhưng khi đó là tháng Hai và nó đã bị đóng băng chặt lại rồi. Cuối cùng, ông đập vỡ cửa sổ và kéo giật nó ra, khiến tay và cánh tay ông đầy mảnh thuỷ tinh và vết đứt. Ông bồng lấy tôi cùng em gái và đặt chúng tôi lên mái hiên trên cửa sổ và bảo chúng tôi hét gọi người tới giúp. Không thấy mẹ nên ông đã định quay lại chỗ ngọn lửa tìm bà, nhưng sau khi thấy tôi và em gái co ro trên mái hiên và hiểu rằng có thể cả hai người sẽ không sống sót ra khỏi đây được, ông đã quyết định ở lại với chúng tôi và gọi tên mẹ chúng tôi từ cửa sổ.


After a few minutes, a man driving down the street saw the smoke and fire, drove onto our lawn, climbed onto the roof of his car and told us to jump into his arms. We'd never seen him before, and even though he saved our lives, we never saw him again. We were brought over to a neighbor's house while Dad continued to wait on the roof for my mom, reaching his arms and hands through the window and into the fire, calling her name over and over. He said later that when the fire department arrived, they carried him down the ladder just as a lower-level window shattered and burst into flames. It took the fire department longer to find my mom. She'd been on the floor of my bedroom the entire time, pinned down by a dresser that had fallen on her leg. We think she went back to look for our dog, but by the time the fire department reached them it was too late. She died on the way to the hospital. Dad was in critical condition, with smoke inhalation and burns and cuts over a third of his body. He spent nearly a month in the hospital, unable to attend Mom's funeral and undergoing multiple, excruciating skin graft surgeries. My sister and I stayed with a neighbor across the street, but we would sit in front of their living room window for hours, just staring at the remains of our burnt home.


Sau vài phút, một người đàn ông đang lái xe trên đường nhìn thấy khói và lửa nên đã lái vào sân nhà tôi, trèo lên mái xe và bảo chúng tôi nhảy vào lòng ông ấy. Chúng tôi chưa từng gặp ông ấy và mặc dù đó là ân nhân của chúng tôi, chúng tôi không bao giờ gặp lại ông nữa. Chúng tôi được đưa đến nhà hàng xóm trong khi bố vẫn ở trên mái nhà đợi mẹ, rướn tay vào trong cửa sổ và vào trong ngọn lửa, gọi tên mẹ liên tục. Sau đó ông bảo rằng khi đội cứu hoả tới, họ đã đưa ông xuống bằng thang ngay khi cửa sổ tầng dưới vỡ tan tành và cháy theo ngọn lửa. Đội cứu hoả mất nhiều thời gian hơn để tìm thấy mẹ tôi. Suốt thời gian đó mẹ ở dưới sàn phòng ngủ của tôi, bị cái tủ quần áo đè lên chân níu lại. Chúng tôi nghĩ mẹ quay lại để tìm con chó, nhưng lúc đội cứu hoả đến chỗ họ thì đã quá trễ. Bà ấy đã qua đời trên đường đến bệnh viện. Bố tôi thì trong tình trạng nguy kịch do đã hít phải quá nhiều khói và bị bỏng cũng như bị thương khắp một phần ba cơ thể. Ông đã nằm trong bệnh viện gần một tháng, không thể đến lễ tang của mẹ, và phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật ghép da vô cùng đau đớn. Tôi và em gái ở nhà một người hàng xóm bên kia đường, nhưng chúng tôi sẽ ngồi trước cửa sổ phòng khách nhà họ hằng giờ, nhìn chăm chăm vào tàn dư của ngôi nhà đã cháy của chúng tôi.


After a few days, it became evident that we would need to go and stay with some different family friends. The next few years were tough. As a single father of two young girls, Dad did his very best to provide for us as we all tried to grieve and recover. We began to move on in this new reality. Dad bought a new house down the street, without a fireplace, and eventually remarried. My sister and I excelled in school. I was a cheerleader, and she rode horses and played in the band. But nothing could stop the gut-wrenching nightmares that haunted me. I would dream of fire, of being trapped in fire with no escape. I remember, and even now I can feel, the sheer panic and the pressure in my chest. Or worse were the dreams where I was outside the fire watching it, trying to save the people inside. I'd wake up gasping for breath, tears running down my face and sobbing.


Sau vài ngày, chúng tôi thấy rõ là mình cần phải đi đến ở cùng một vài gia đình và bạn bè khác. Những năm tiếp theo rất khó khăn. Trở thành người cha đơn thân của hai đứa con gái nhỏ, bố đã làm hết sức để chăm sóc chúng tôi khi cả nhà đều đau buồn và cố vượt qua. Chúng tôi từ từ đi tiếp sau chuyện đó. Bố đã mua một ngôi nhà mới dưới phố, không có lò sưởi, và đã tái hôn. Em gái và tôi đều học giỏi trong trường. Tôi trong đội cổ vũ, còn nó cưỡi ngựa và chơi trong ban nhạc. Nhưng không gì ngăn nổi những cơn ác mộng kinh khủng ám ảnh tôi. Tôi sẽ mơ thấy lửa, bị kẹt trong lửa mà không thoát ra được. Tôi vẫn nhớ, và tới giờ vẫn cảm nhận được cảm giác kinh hoàng và lồng ngực nặng trĩu. Còn tệ hơn khi mơ thấy tôi đứng bên ngoài ngọn lửa và nhìn nó, cố cứu những người kẹt bên trong. Tôi sẽ thức dậy thở hồng hộc, nước mắt lăn dài, và bật khóc.


When I was 15, a friend of mine and a very talented artist, painted two abstract portraits for me. One was done in black and white and depicted a scared girl cowering in the corner of a room, shadows surrounding her. The other was a bursting rainbow of color; the girl was in the center of the page, arms open and outstretched, clearly full of joy and happiness. He knew my past, and he knew that I was conflicted and confused, but he had also seen my potential and wanted to show me what he already saw. After a few years, I realized that these two portraits showed two completely different paths before me: a life of fear or the promise and potential for recovery. I had always been drawn to that brighter, more colorful painting, but I wasn't quite sure what it meant for me or how to transform my current mentality into that kind of joy and happiness. So outwardly, I moved on with life – graduated high school, went to college – while inwardly, I continued to bounce between the highest of highs and the lowest of lows, like a Ping-Pong ball between those two portraits. 


Khi tôi 15 tuổi, một người bạn kiêm hoạ sĩ thiên tài của tôi đã vẽ cho tôi hai bức chân dung trừu tượng. Một bức trắng đen vẽ một cô bé sợ sệt đang run rẩy trong góc phòng, bóng tối bao trùm cô. Bức còn lại là một dải cầu vồng sắc màu; cô bé đứng ngay giữa bức tranh, dang rộng cánh tay, rõ ràng đang rất vui vẻ và hạnh phúc. Cậu ấy biết về quá khứ của tôi và hiểu rằng tôi đang khó xử và bối rối, nhưng cậu ấy cũng đã nhìn thấy tiềm năng của tôi và muốn cho thấy những điều mà cậu ấy đã thấy. Sau vài năm, tôi nhận ra rằng hai bức chân dung đó đang miêu tả hai con đường hoàn toàn khác nhau trước mặt tôi: một cuộc sống đầy sợ hãi, hoặc ngập tràn hứa hẹn và tiềm năng hồi phục. Tôi đã luôn luôn bị bức chân dung tươi sáng và đầy màu sắc hơn thu hút, nhưng tôi không rõ nó có nghĩa gì với mình hoặc làm sao để biến tâm lý hiện tại của tôi thành kiểu niềm vui và hạnh phúc đó. Nên bên ngoài, tôi đã tiếp tục cuộc sống – tốt nghiệp cấp ba, học đại học – nhưng bên trong thì tôi vẫn đang nảy giữa hưng cảm cao nhất và trầm cảm cực độ, như một quả bóng bàn nảy qua nảy lại giữa hai bức chân dung đó.


In 2004, I went backpacking through Central America with a friend. We spent our first week on the island of Roatán, off the coast of Honduras. After a few days there, my friend and I realized that one of our new local friends was a fire dancer. Neither of us had ever seen fire dancing before, so one night, we decided to go see a show. We watched, mesmerized, as he and two friends lit these props on fire, threw them in the air, and spun them around their bodies. Their moves were deliberate and controlled, yet still graceful and flowing to the music. I was completely entranced. The next day, he offered to teach us how to fire dance, or “spin” – without fire, of course. He showed us the difference between a fire staff, which is a long piece of wood or aluminum with two Kevlar wicks, and fire poi, which are Kevlar wicks with chains and finger loops. After that first time spinning poi, I knew that this was a hobby that I wanted to continue learning in the hopes that maybe one day, I might be brave enough to try it with fire.


Năm 2004, tôi đi du lịch bụi tại Trung Mĩ cùng một người bạn. Chúng tôi dành tuần đầu tiên trên đảo Roatán, ngoài khơi bãi biển Honduras. Sau vài ngày ở đó, tôi và bạn nhận ra một trong những người bạn địa phương mới của chúng tôi là vũ công múa lửa. Chúng tôi chưa xem múa lửa bao giờ, nên một đêm, chúng tôi quyết định đi xem biểu diễn. Chúng tôi bị mê hoặc bởi cảnh cậu ấy và hai người bạn đốt dụng cụ, ném chúng lên không trung và xoay chúng khắp người. Họ cử động một cách có chủ đích và kiểm soát, nhưng vẫn uyển chuyển và đúng theo điệu nhạc. Tôi hoàn toàn bị hớp hồn. Ngày hôm sau cậu ấy dạy chúng tôi cách múa lửa, hoặc “xoay” – dĩ nhiên là không có lửa. Cậu ấy chỉ cho tôi sự khác biệt giữa gậy lửa, là một cây gỗ hoặc nhôm dài với hai bấc Kevlar, và poi lửa, là bấc Kevlar có buộc xích và khuyên đeo ngón tay. Sau lần đầu thử xoay poi, tôi đã biết đây là một sở thích tôi muốn tiếp tục học với hi vọng rằng một ngày nào đó, có thể tôi sẽ đủ can đảm để thử nó với lửa thật.


Now, I can guess what people might be thinking: How was I not terrified and running in the opposite direction? And honestly, I don't know. I think that perhaps being a cheerleader and doing gymnastics and piano while growing up, these activities were very structured and prescribed, whereas this type of flow art seemed like a form of meditation but with a focus on fire, this thing that scared me so deeply for my entire life. 


Tôi đoán mọi người hẳn đang nghĩ: Tại sao tôi lại không hoảng sợ và quay đầu bỏ chạy? Và thật sự tôi cũng chẳng biết. Tôi đoán có lẽ vì khi ở trong đội cổ vũ và tập thể dục nhịp điệu cũng như chơi piano khi lớn lên, thì những hoạt động đó rất có quy củ và sắp đặt sẵn, trong khi kiểu hình nghệ thuật tự do này có vẻ giống một cách thiền, nhưng mà tập trung vào lửa, thứ đã khiến cho tôi phải sợ hãi sâu sắc trong suốt một thời gian dài.


After that first time practicing, my friend and I cobbled together our own sets of homemade poi using socks, shoelaces, and tennis balls. We did not light shoelaces and socks on fire, we just used it for the practice part. But after returning home to Michigan, we decided to buy our own sets of actual fire poi. And after a few months, we decided that we were ready to light them on fire. We bundled up in cotton layers, got a fire extinguisher, wet a towel for safety, prepared our fuel, gave each other a very energetic pep talk and high five, and lit that poi on fire. It was terrifying. Half of my brain was freaking out and thinking, “OK, wait – maybe we need to think about this. We should probably stop.” The sound of the fire as it whooshed by my head was incredibly loud and brought me right back to my childhood. But it was also incredibly exhilarating. The other half of my brain, the creative half, was thinking, “I can't believe it! I'm a fire dancer.” For anyone who spins, there's a level of adrenaline or that rush of fire dancing. But as someone whose life had been so greatly impacted by fire, I also felt an immense sense of empowerment at being able to control and manipulate fire. I made a conscious decision to step out of my grief. It was not easy. There's a Nirvana lyric that says “I miss the comfort of being sad,” and that was exactly it. I was in control of my sadness. I knew what it would bring to me, and I knew what to expect, but I also knew deep down that eventually, I had to do that really hard work of trying to heal from my past. So I kept practicing.


Sau lần đầu tập luyện đó, tôi và bạn tôi đã tự làm poi tại nhà bằng cách dùng tất, dây giày và bóng tennis. Chúng tôi không đốt mấy sợi dây giày và tất đó mà chỉ dùng để tập luyện thôi. Nhưng sau khi trở về Michigan, chúng tôi quyết định mua poi lửa thật. Và sau vài tháng, chúng tôi quyết định rằng mình đã sẵn sàng để đốt chúng. Chúng tôi mặc nhiều lớp cotton lên người, có bình cứu hoả, nhúng ướt khăn cho an toàn, chuẩn bị xăng, hào hứng động viên nhau và đập tay rồi đốt mấy cuộn poi đó. Thật đáng sợ. Một bên não tôi thì hoảng hết lên và nghĩ: “Thôi, khoan đã – có lẽ ta nên nghĩ lại. Có lẽ ta nên dừng lại.” Tiếng ngọn lửa vụt qua đầu tôi quá lớn và khiến tôi nhớ lại tuổi thơ ngay lập tức. Nhưng việc đó cũng khiến tôi vô cùng phấn khích. Nửa kia của não tôi, nửa sáng tạo, thì nghĩ rằng: “Không thể tin được! Mình là vũ công múa lửa rồi.” Với các vũ công thì khi xoay, họ sẽ cảm nhận được độ phấn khích khi múa lửa. Nhưng với một người bị ảnh hưởng cuộc sống nặng nề vì lửa như tôi, thì tôi cũng cảm thấy cực kì quyền lực vì có thể điều khiển và sai khiến lửa. Tôi đã quyết định sẽ vượt qua nỗi bi thương của mình. Không dễ dàng tí nào. Nhóm Nirvana có một bài hát lời thế này: “Thật dễ chịu khi có thể đau buồn”, và chính xác là vậy đấy. Tôi đang kiểm soát được nỗi buồn của mình. Tôi biết điều đó sẽ mang lại gì cho tôi, và tôi biết mình phải lường trước điều gì, nhưng tôi cũng biết rằng sau bên trong, tôi sẽ phải cố gắng hết sức để chữa lành từ quá khứ. Nên tôi tiếp tục tập luyện.


I took a plastic grocery bag, cut it into strips, tied it to the ends of those poi, and used it to replicate the sound of the fire as it went past my head. And I kept lighting the poi on fire. At some point, something shifted. My perspective on fire dancing changed from something that I was apprehensive about to something that brought me a sort of peace. Without realizing it, I had initiated my own form of exposure therapy, an actual type of psychotherapy where you deliberately expose yourself to things that have caused you trauma or scared you. I'd exposed myself to fire in this very unique way and had transformed what it meant to me. My nightmares slowed down and now, years later, have stopped almost completely.


Tôi lấy một cái túi ni lông đựng đồ, cắt thành dải, buộc vào phần đuôi của mấy cuộn poi và dùng nó để tái hiện lại tiếng ngọn lửa vụt qua đầu tôi. Và tôi cứ tiếp tục đốt poi như vậy. Sau một lúc, có gì đó đã thay đổi. Cách tôi nhìn việc múa lửa đã đổi từ một điều mà tôi thấy sợ hãi thành một điều mang lại sự bình yên cho tôi. Tôi đã tự điều trị tiếp xúc bằng cách riêng của mình mà không hề nhận ra, chính là một kiểu điều trị có thật yêu cầu bạn cố tình tiếp xúc với những gì đã khiến bạn bị ám ảnh hay làm bạn sợ. Tôi đã tiếp xúc với lửa theo đúng cách độc đáo này và đã thay đổi được ý nghĩa của nó với tôi. Ác mộng của tôi giảm dần và bây giờ, sau nhiều năm, đã gần như ngưng hẳn.


I started fire dancing not just for myself but at events and performances. I started a fire troop with friends while living in Dubai, created beautiful art with my sister who became a photographer, taught children how to spin at birthday parties, performed onstage and at festivals, and even taught my own children the basics of spinning. And that's not to say that I don't still have an apprehension to fire in general. I can practice a move a million times, but then when I try it with fire, I feel that familiar panic and tightening in my chest. I'm still apprehensive about living in a two-story house or having a fireplace. Every night before I go to sleep, I clear a path between my kids' bedroom doors, our bedroom door, and all the exit doors, in case we need to leave quickly. And it's taken me a long time to get on board with the idea of closing bedroom doors at night to slow down a fire because I'd always thought if I closed my kids' bedroom doors, I might not be able to hear them like my mom heard me.


Tôi bắt đầu múa lửa không chỉ vì bản thân mà còn tại các sự kiện trình diễn nữa. Tôi lập một đội cứu hoả với bạn bè khi ở Dubai, tạo ra những bức ảnh nghệ thuật với em gái tôi, hiện là nhiếp ảnh gia, dạy trẻ em cách múa xoay tại các bữa tiệc sinh nhật, trình diễn trên sân khấu, tại lễ hội, và còn dạy con tôi cách xoay cơ bản. Và như vậy không có nghĩa là giờ tôi hoàn toàn không sợ lửa nữa. Tôi có thể luyện tập động tác này hàng triệu lần, nhưng khi thử nó với lửa, tôi vẫn thấy cảm giác sợ hãi và tức ngực quen thuộc. Tôi vẫn ngại việc sống trong nhà hai tầng hoặc có lò sưởi. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi đều dọn một con đường giữa cửa phòng ngủ của các con tôi, cửa phòng ngủ của chúng tôi và tất cả cửa thoát hiểm, phòng khi phải ra ngoài thật nhanh. Và tôi đã mất nhiều thời gian để chấp nhận được việc đóng cửa phòng ngủ ban đêm để làm chậm ngọn lửa, vì tôi luôn nghĩ nếu đóng cửa phòng ngủ của con tôi, có thể tôi sẽ không nghe được tiếng chúng như cách mẹ đã nghe thấy tiếng tôi.


And of course, this is my story. I can't say that I have the answer for someone with a different kind of trauma. If the situation had been reversed, and I'd lost a child in a fire, I'm not sure that fire dancing would be the answer, or if I'd even have the capacity to get near fire again. But what I can say from my own experience is that after experiencing a trauma or hardship, you have a choice between two paths. One path will lead you to a life of fear and cowering in the darkness, like that black-and-white painting I described earlier. You might move on with life, but at the same time, you're still clinging to that sadness that brings you comfort. The other path, stepping out of grief, will not change or undo anything. It will be hard. It will always be hard, with high mountains and deep, dark valleys. But this path looks forward and moves forward. When I learned to dance with fire, I learned to reconcile the traumatic part of my life with the totality of my life as it was still unfolding. Fire became more than just trauma but beauty and art as well, everything, all at once, just like life, flickering and smoldering and burning and dazzling, and somehow, in the middle of it, finding a way to dance... me. Thank you.


Và dĩ nhiên, đây là câu chuyện của tôi. Tôi không thể chắc chắn có câu trả lời cho một người bị chứng ám ảnh khác. Nếu tình huống ngược lại và tôi mất con trong đám cháy, tôi không chắc việc múa lửa là giải pháp, và tôi cũng không nghĩ mình có thể đến gần lửa nữa. Nhưng những gì tôi có thể nói từ trải nghiệm của tôi là, sau khi chịu đau khổ hay vất vả, bạn sẽ có thể chọn giữa hai con đường. Một bên sẽ dẫn bạn tới cuộc đời đầy sợ hãi và run rẩy trong bóng tối, như bức tranh trắng đen tôi mô tả ban nãy. Có thể bạn vẫn sống tiếp được, nhưng cùng lúc đó, bạn vẫn bám víu lấy nỗi đau khiến bạn dễ chịu hơn. Con đường kia, bước ra khỏi nỗi bi thương, sẽ không thay đổi hay xoá bỏ điều gì cả. Sẽ rất khó khăn. Sẽ luôn luôn khó khăn, với núi cao hiểm trở và vực thẳm tối, sâu hun hút. Nhưng con đường này nhìn về và di chuyển về phía trước. Khi tôi học cách múa lửa, tôi đã học cách liên kết phần ám ảnh đời tôi với tổng thể cuộc đời vẫn chưa kết thúc của tôi. Lửa không chỉ là ám ảnh mà còn thành vẻ đẹp và nghệ thuật, tất cả mọi thứ cùng lúc, y như sự sống, chớp tắt và ôm ấp và cháy sáng và rực rỡ, và bằng cách nào đó, ngay giữa nó, đang tìm cách nhảy múa… là tôi. Cảm ơn các bạn.

 

Cảm ơn bạn đã thật chăm chỉ, nếu cần thêm tài liệu hãy nói với DJC. Bạn thấy đoạn dịch nào chưa phù hợp hãy comment ở phần bình luận, DJC rất hân hạnh được nghe góp ý của bạn. Nếu cần hỗ trợ hãy liên hệ với DJC và đừng quên tải App để xem tài liệu trên giao diện thân thiện hơn và sở hữu kho tri thức tinh hoa Việt. 

iOS:         TẢI APP NGAY

Android:  TẢI APP NGAY