Tiểu thuyết Cắt sâu mãi mãi - Chương 13
- 15 phút để đọc
Cắt sâu mãi mãi là tiểu thuyết đầu tay được viết bởi tác giả trẻ Đỗ Trung. Đây là một tác phẩm khá thú vị dành cho bạn trẻ yêu thích văn chương. Tác giả mong sẽ nhận được nhiều góp ý và những trao đổi chân tình. Quý độc giả có thể gửi thư qua hộp mail:trungleon0607@gmail.com hoặc kết nối Facebook.
Chương 13: Tôi là ai?
3 Năm sau...
Chúng tôi đang đứng ở đây, tại quảng trường của khu phố Clander số 1, nơi họ đã ngã xuống, nơi của những sự thật được phơi bày.
Họ, những-kẻ-nắm-quyền-lực-sau-cuộc-chiến đã giữ nguyên đống đổ nát và nói rằng đây sẽ là bằng chứng tuyệt vời về một dòng họ cao quý. Không, họ muốn tôi nhớ lấy, đây là một cuộc chiến ngu ngốc để lật tẩy bộ mặt thật của đằng sau tấm mề đay. Kyra và Crystal im lặng nhìn vào nơi Martin đã nằm lại, những tiếng nấc đã cố che giấu đi vẫn vang lên khe khẽ. Còn tôi, tôi ở lại nơi bố John trút hơi thở cuối cùng trong hình hài một con quái vật, mọi thứ như thể vẫn còn đây. Ông đã không trở lại hình dáng giống như Darrin đã từng, ông chết trong thân xác của một con quái vật đáng ghê tởm cùng với những điều mà họ bàn tán về ông lúc này, những điều mà tôi sẽ phải hứng lấy...
... Kenji vội vã quay về với gia đình mình ngay trong đêm tối, nhưng lúc này thằng nhóc chẳng bận tâm, nó muốn được biết mọi thứ hơn bao giờ hết. Bước vào căn phòng họp thường lệ của bố John - nơi mà những đứa trẻ luôn bị cấm trước đây. Và giờ, nó là dành cho tôi.
“Thật sự cậu không cần nghỉ ngơi chứ?” Anh lên tiếng một cách hồ nghi.
“Phải.” Quả quyết đáp lại, chưa bao giờ tôi thấy mình mong mỏi tới vậy. “Anh là ai? Và ông, Mordin, tôi không hiểu? Tất cả chúng tôi đều nghĩ ông bị điên!”
“Con trai.” Mordin chắt lưỡi. “Ta là một lão già điên có tiếng.”
“Được rồi, tôi từng là người của tướng Fill.” McMilan nói tiếp đầy sốt ruột. “Và nhiệm vụ của tôi là cứu lấy Kenji theo lệnh của John...”
“Tôi chưa bao giờ được nghe kể về anh. Tại sao bố tôi lại tin tưởng anh việc đó, ngay cả khi ông ấy cũng không làm được?”
“Tôi khác biệt...” McMilan ngập ngừng đôi chút.
Hít một hơi dài, tôi đã không nhận ra điều đó, áp lực tỏa ra từ anh khiến tôi liên tưởng tới đám người của Chúa tể… giống như bố John nhưng lại hoàn toàn không khiến tôi lo lắng.
“...Và rừng Kongo đã bị tấn công ngay sau đó và chúng tôi đã phải quay trở lại ngay lập tức.”
Tôi im lặng bởi hoàn toàn có thể hiểu được lý do thông qua cuốn sổ ký kia. Có lẽ người viết ra nó chẳng phải ai khác ngoài chính giáo sư Lista.
Nhưng người đã đưa cuốn sổ cho gia đình tôi là ai? Và kho báu mà chúng muốn là gì? Chắc chắn không phải là mấy thứ đồ la liệt nằm đó rồi… Chiếc đèn pin đã rơi đâu mất, tôi không biết nữa, nó đúng là một vũ khí nguy hiểm. Khó có thể tin nổi, nó đã suýt tiêu diệt được Chúa tể trong khoảnh khắc ấy...
“Mọi người cần nghỉ ngơi...” Milan lên tiếng một cách mất kiên nhẫn.
Sẽ còn những viên đá khác nữa, hoặc cũng có thể có những cách khác để vào căn phòng ngầm của mỗi khu rừng. Các căn phòng, nó có tồn tại hay không, thật khó để có thể tưởng tượng ra điều đó. Thực chất lũ người của Chúa tể là thứ gì? Bố John là một trong số bọn chúng, vậy tại sao Pubbill không hề biến đổi đáng sợ như ông? Darrin cũng đã biến đổi, vậy những người còn lại trong thánh đường Morgan thì sao? Người đàn ông đã cứu chúng tôi vào đêm hôm trước thật lạ...
Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến tôi rùng mình để nhìn xung quanh.
Tôi đang ở đâu đây?
Tuyết trắng phủ kín chiếc bàn, bỏ lại tôi một mình lạnh lẽo.
Họ đâu rồi?
Màu trắng muốt trải dài cả khu nhà. Tôi đứng dậy và đẩy cửa bước ra ngoài sảnh, tuyết cũng đã phủ kín nơi đây. Tiếng nức nở vang lên khe khẽ phía trên lầu, lần theo những thanh âm quen thuộc tới kỳ lạ để nhận ra nó phát ra từ căn phòng ngủ của chính mình. Đẩy cửa bước vào, một đứa bé đang ngồi đâu lưng lại trên sàn và cố gắng nhặt lên những mảnh thủy tinh vỡ của một quả cầu pha lê.
Tiếng khóc bất chợt ngừng lại để nhường chỗ cho giọng nói văng vẳng từ xa xăm: “Rồi chúng ta sẽ phải quyết định như bố từng làm. Hãy luôn nhớ rằng, quái vật là do chúng ta lựa chọn...”.
Và khi đứa bé quay lại, tôi giật mình ngã ra sau bởi những hốc đen tăm tối là thứ thay thế cho gương mặt kia. Tôi cứ rơi, rơi mãi vào khoảng không vô tận cho tới khi giật mình tỉnh giấc. Đó là một giấc mơ... một cơn ác mộng…
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, người của Milan đã làm việc suốt đêm, họ sắp xếp những con người đã hi sinh vì lý tưởng cao đẹp đầy dối trá một cách gọn gàng. Bố được đặt trên chiếc bàn riêng biệt. Thân hình của ông nổi lên thật đáng sợ sau tấm vải đen. Còn mẹ, những thứ còn lại của bà quá ít, họ đặt vào thứ nhỏ hơn để sát cạnh chồng mình. Crystal lạnh lùng bước tới, con bé giật lấy chiếc hộp và ôm vào lòng. Ánh mắt của nó đỏ rực lên những bi thương pha lẫn hận thù. Và tôi biết nó sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.
Martin là người nhỏ nhất, họ đặt xác của anh đầu tiên để chúng tôi có thể dễ dàng nhận ra. Cô July và Kyra đưa tay vuốt lấy gương mặt lạnh lẽo của anh trong khó khăn, giáo sư Liston đang ở bên họ, bằng một cách nào đó tôi thấy họ thật giống một gia đình. Sự hối hận trong tôi dâng lên theo mỗi giọt nước mắt rơi xuống của Kyra. Victim và Claire đang cùng mọi người thu xếp những gì cuối cùng cho buổi tang lễ này. Điều an ủi còn sót lại là tướng Fill vẫn còn sống, ông khập khiễng bước tới.
“Ta rất tiếc, con trai.” Giọng nói ấm áp từ ông là điều gì đó thật tuyệt lúc này. “Ta không thể nói rằng chúng ta đã thắng. John đã làm những gì anh ấy cho là tốt nhất với tất cả....”
“Ngài thật sự nghĩ như vậy?” Tôi hỏi lại, đôi mắt ráo hoảnh. “Khi mà Chúa tể vẫn còn sống, chỉ có chúng ta là những người mất mát? Đó là điều tốt nhất mà bố tôi muốn làm?”
“Anh ấy đã ngăn chặn được cuộc tấn công này. Anh ấy đã cho chúng ta một cơ hội để biết kẻ thù của mình...”
“Hay một cơ hội để chứng kiến những người khác phải chết ?... Một cơ hội để biết bản chất của sự dối trá?”
“Con trai, ta hiểu con đang suy nghĩ điều gì. Nhưng đây là chiến tranh! Và nó là như vậy đấy.” Tướng Fill thở dài, ông đặt tay lên vai phải của tôi một cái rồi rời đi.
Chẳng có một ai khác ngoài chúng tôi tiễn đưa họ, cảm giác cô lập lạnh lẽo vây bủa vây xung quanh, tôi nhớ những người bạn của gia đình. Họ đã từng thân thiết tới mức bố John mời họ ở lại một cách niềm nở và để đáp lại là những lời nói tung hô đẹp đẽ, vẫn còn nguyên trong tâm trí tôi.
Nhưng giờ, họ ở đâu lúc này? Họ đã ở đâu khi chúng tôi cần giúp đỡ?
Chúng tôi không cần tới một cha xứ để cầu nguyện, cũng không cần những bông hoa trắng muốt tinh khôi để cạnh gia đình mình. Tôi không muốn đắm chìm trong những yên bình tưởng tượng nữa.
“Những người của Thánh đường Morgan và Nhà lớn tới.” Milan thì thầm. “Họ có một số đề nghị. Lúc này cậu là người toàn quyền quyết định!”
“Tôi biết.” Tôi đáp và bước theo anh ta.
Những đoàn xe đang đợi phía bên ngoài rìa của cánh cổng bảo vệ đã đổ nát, họ không dám tiến vào trong sao? Thật đáng buồn, tôi bật cười khinh bỉ! Tôi nhận ra người đàn ông to lớn có tên là Krist tại thánh đường Morgan dạo nọ. Ông ta đi một mình. Điều đó thật kì lạ, bởi những người đứng đầu của thánh đường Morgan rất hiếm khi nào ra khỏi chỗ đó và hơn nữa lại không có một đội quân đi cùng. Bên cạnh là một gã nhỏ thó, một cặp kiếng dày, một bộ vest màu mận và một nụ cười cố-tỏ-ra-thân-thiện. Sự phô trương bởi hàng vệ sĩ phía sau càng khiến tôi khẳng định mình không ưa con người này chút nào.
“Xin chào, cậu Zero, tôi là...” Ông ta vội vã đưa tay về phía trước.
“Levi, người đại diện cho Nhà lớn.” Milan ngắt lời. Ánh mắt anh xoáy vào ông ta với hàm ý đe dọa.
“Người đại diện?” Tôi nói. “Họ không thể trực tiếp tới đây sao? Sau tất cả những chuyện này?”
“Xin cậu thứ lỗi, với tình hình hiện nay.” Levi hoàn toàn không có vẻ bất ngờ vì câu hỏi này. “Vấn đề an ninh đang được đặt lên mức cao nhất.”
“Vậy họ muốn gì?” Tôi hỏi lại. “Tôi biết mục đích ngài tới đây không chỉ đơn giản là chứng kiến những gì sót lại.”
“Chúng tôi muốn đề nghị được chôn cất những con người dũng cảm này tại nơi trịnh trọng nhất.”
“Tôi có cần nộp thuế hay trả bất kì thứ gì về sự tử tế này không?”
“Ồ, tất nhiên là không rồi, thưa cậu.”
“Được rồi, mang họ đi sau khi buổi lễ kết thúc.”
Tôi ra hiệu cho Milan im lặng bởi bản thân biết chắc chắn anh ta sẽ từ chối điều đó. Levi xin phép cùng người của mình vào trong để dự buổi lễ, có vẻ ông ta cũng không thoải mái cho lắm khi có người của thánh đường Morgan bên cạnh.
“Tôi rất lấy làm tiếc...” Krist lên tiếng trước.
“Ngài muốn gì?” Tôi lập lại câu hỏi lần nữa.
“Cậu khác với lần đầu chúng ta gặp mặt đấy, cậu Zero.” Krist nói. Đôi mắt của ông ta khẽ khép lại thăm dò.
“Đó là điều tôi không bao giờ muốn.” Tôi nhún vai thừa nhận.
“Cậu cũng biết John đã trở thành thứ gì.” Krist cười nhẹ. “Chúng tôi muốn mang anh ấy về tại thánh đường, để tỏ lòng tôn kính như chúng tôi đã làm với Jim khi xưa.”
“Chỉ vậy thôi hả?”
“Nếu cậu cho phép, chúng tôi muốn nghiên cứu một vài thứ có liên quan tới cuộc chiến vừa rồi. Có thể nó giúp chúng ta hiểu rõ hơn về kẻ thù của mình.”
“Tôi đồng ý.” Tôi đáp luôn mà không cần suy nghĩ.
“Cậu đồng ý?” Ông ta hơi bất ngờ đôi chút.
“Phải, ít ra ông ấy sẽ có ích hơn việc nằm sâu dưới lòng đất hoặc trong tủ kiếng. Với lại, nhiều người trong chúng tôi không giữ được bình tĩnh lúc này sau những gì đã xảy ra. Ông có thể mang đi ngay lúc này cũng được.”
“Cậu Zero!” Milan tỏ ra hết kiên nhẫn.
Tin tôi! Nhìn thẳng về phía anh như ra lệnh bằng ánh mắt của sự khẩn thiết, van nài pha lẫn những nỗi đau.
Vài phút trôi qua như cả thế kỷ, Milan đành nhượng bộ, anh ta buông thõng người và đáp lại với sự thương hại. Không, anh chưa hiểu hết tôi muốn gì.
“Hi vọng chúng ta sớm biết được sự thật.” Tôi mỉm cười với Krist và quay đầu bước đi...
... Căn nhà rộng lớn của giáo sư Liston chưa bao giờ đông người tới vậy, và tất nhiên ông rất thích điều đó.
“Đừng bỏ lỡ bất kỳ thứ gì, mọi người sẽ không biết nó mang tới điều bất ngờ nào đâu.” Ông liên tục mời chào những món ăn do tự mình làm.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới viễn cảnh giáo sư Liston thực sự bước vào căn bếp của mình để chế tạo thứ gì đó ăn được, vì vậy bát súp màu nâu đậm trước mắt lúc này khiến tôi nghi ngờ.
“Em cá là nó không khiến anh cao thêm chút nào nữa đâu.” Crystal lên tiếng. “Nhưng mái tóc thì em không chắc lắm.”
“Ồ, anh cũng cho là vậy.” Tôi nhe răng đáp lại. “Em vẫn ổn chứ?”
“Tuyệt.” Con bé nhún vai và lấy thêm bánh mỳ. “Em thích khí hậu ở đó. Còn anh? Trường WoodWorld thế nào?”
“Hoàn toàn im ắng. Mọi thứ trở lại bình thường một cách kì diệu.”
Crystal mỉm cười chua chát nhưng ánh mắt con bé chuyển nhanh thành một cái nhìn tinh nghịch: “Hai người thì sao hả?”
Tôi không đáp. Đó không phải điều tôi muốn nhắc tới lúc này. Dòng kí ức đang đưa tôi về lại 3 năm trước một lần nữa...
“Nào, nói đi, ông là ai?” Tôi hỏi khi lúc này lão Mordin là người duy nhất có mặt tại căn phòng họp.
“Một sự tế nhị hơn hẳn John đấy.” Lão mỉm cười.
“Đừng nhắc tới bố tôi lúc này!” Ánh mắt tôi khẽ chùngxuống. “Làm ơn…”
“Cậu đang thay đổi nhiều hơn cậu nghĩ, Zero.”
“Tôi phải vậy thôi.”
“Tôi thì cho rằng có gì đó trong cậu đã biến mất.” Ánh mắt Mordin lúc này như một con diều hâu quan sát con mồi nhỏ bé.
“Ý ông là gì?” Tôi hỏi lại.
“Cậu đã luôn che giấu đi con người thật của mình.” Lão nói nhanh. “John có tác động không nhỏ vào điều đó, phải không?”
Tôi im lặng và nhớ lại mọi thứ đã xảy ra, điều gì đó mách bảo, lão Mordin dường như nói đúng. Tôi đã từng dựa dẫm vào gia đình, vào Bryan, vào Kyra, vào Crystal,... không, một cảm giác khác nữa, sợ hãi, phải, tôi còn sợ họ nữa. Hơn ai hết, tôi sợ bố John. Tôi không biết điều đó nghĩa là gì, ông chưa bao giờ nổi nóng một cách đúng nghĩa, nhưng cảm giác sợ hãi đó vẫn tồn tại? Và khi ông ngã xuống...
“Rồi cậu sẽ nhận ra điều đó, sớm thôi.” Mordin nháy mắt với tôi.
“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi.” Tôi nhắc nhở.
Lão nhìn tôi trầm ngâm một lát, ánh mắt hắn dịu xuống cùng một nỗi buồn xa xăm.
“Có lẽ tôi sẽ bỏ qua phần quá khứ khi còn trẻ của mình.” Lão đáp.
“Ông đã vào khu rừng lúc đó.” Tôi hỏi lại. “Có phải ông đã thấy cái cây ăn thịt biết đi ấy? Nó đã khiến ông phát điên à?”
“Đúng là tôi đã thấy nó, nhưng nó không làm tôi phát điên. Cậu thấy đấy, tôi đâu có điên.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
“Họ đã đưa tôi một đề nghị, không, một món quà.”
“Họ? Họ là ai?”
“Những người mà John đã từ chối cách đây không lâu. Đó thực sự là một quyết định sai lầm.”
Đợi một chút, đêm đó có phải là khi tôi nghe được câu chuyện giữa bố John và Bristan,...
“Cậu đã nhớ ra phải không ?” Mordin mỉm cười.
“Những kẻ giống Chúa tể.” Tôi đáp lại trong vô thức.
“Một phần lớn nào đó, Zero.” Mordin chắt lưỡi. “Có một điều cậu nên biết. Không phải tất cả bọn họ đều muốn làm những điều giống Chúa tể.”
“Vậy họ muốn gì?”
“Một cuộc sống bình thường, Zero. Họ đã đề nghị điều đi lại các quy tắc từ trước tới giờ.”
“Vì ông ấy rất căm ghét những kẻ đó.” Tôi nhớ lại bố John đã đuổi họ một cách thô bạo ra sao.
“Tôi biết. Nhưng rồi anh ta đã trở thành chúng chứ không phải bọn họ...”
“Dừng lại!”
Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt của Mordin là sự thương hại và tôi ghét như vậy.
“Milan nói anh ta là người đặc biệt, anh ta cũng là người giống họ phải không?” Tôi hỏi.
Morin gật đầu cứng nhắc: “Tôi cũng vậy.”
“Bố tôi biết chuyện này.” Những dòng suy nghĩ trong tôi đang trào lên kì lạ, những mâu thuẫn tôi chưa thể nào hiểu nổi.
Nếu bố John căm ghét đến mức từ chối họ, thì tại sao ông lại tin tưởng giao cho Milan và Mordin việc bảo vệ chúng tôi?
“Bố cậu luôn biết mọi thứ.” Mordin chỉnh lại. “Nhưng anh ta đã thua với quyết định của mình...”
“Tôi sẽ đối mặt với hắn.” Tôi ngắt lời ông một cách lạnh lùng.
“Con trai, cậu nghĩ tới việc ghi tên mình vào gia phả dòng họ rồi sao.” Lão bật cười.
“Tôi có thể làm gì hơn nữa?” Tôi hỏi lại một cách thách thức.
“Lựa chọn! Cậu vẫn còn sự lựa chọn như John đã từng có.” Mordin kiên nhẫn trả lời.
“Ông muốn tôi hợp tác với những người như Chúa tể, như ông?”
“Không.” Mordin mỉm cười đầy ẩn ý.
“Ông... ông muốn tôi trở thành một con quái vật?” Tôi hỏi lại và nín thở chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng.
“Điều đó còn tùy vào bản thân cậu. Nhưng đây là cơ hội, một sự may rủi cứu lấy thế giới này.”
“Ông đang muốn tôi phản bội niềm tin của mọi người, của tướng Fill một lần nữa.”
“Thời gian còn rất ít nhưng có lẽ đủ cho cậu quyết định cho chính mình.” Mordin đứng dậy và ngập ngừng đôi chút tại cánh cửa ra vào. “Còn điều nữa Zero, từ giờ trở đi, những người xung quanh cậu luôn gặp nguy hiểm, đừng làm điều gì khiến bản thân phải ân hận như tôi đã từng...”
Những gì Mordin đã nói cứ quanh quẩn trong đầu tôi hàng tháng trời, nó khiến tâm trí thường xuyên rơi vào những mông lung vô định. Kyra tỏ ra mất bình tĩnh vì điều đó tới mức im lặng và bỏ đi để mặc tôi ngồi lại một mình trong thư viện.
Bố John đã từ chối đề nghị của họ, nhưng ông lại làm theo cách riêng và rồi...
Phần thời gian còn lại của bữa tối cũng vậy, tôi chỉ im lặng và mỉm cười một cách trống rỗng. Cảm giác xa cách ôm lấy một cách mệt mỏi, tôi phải đi một mình trên con đường này, con đường của bóng tối.
Sau khi chia tay em gái mình vào sáng sớm, tôi cùng Kyra đến trường WoodWorld. Khác với thường lệ diễn ra suốt 3 năm qua, cô nàng bỏ mặc tôi lại với cái góc riêng biệt để trở về khu phòng kinh với đám bạn. Thở dài chán nản trong im lặng, tôi phải làm gì đây? Đó có thể là cơ hội duy nhất nếu muốn tự mình đối đầu với Chúa tể… nhưng cũng có thể mang tới kết cục tệ hơn những gì đã xảy ra trước đây.
Kyra, hình ảnh cô bạn hiện lên kèm theo những cơn đau nhói và buồn chán. Tôi không muốn rời xa cô ấy, không bao giờ, nhưng mặc cảm tội lỗi luôn đeo bám lấy có thể vào mỗi đêm, khi đôi mắt khép lại, hình ảnh của quá khứ lại trở về với việc Martin đang đứng đó, che chắn cho Crystal… và rồi anh bị con quái vật đó giết hại. Gia đình họ đã tin tưởng vào sự bảo vệ của gia đình tôi, họ tin vào ông ấy…
Ngày nào đó, khi Chúa tể trở lại, sẽ chẳng còn ai dám đứng lên đối mặt nữa và hắn sẽ tiêu diệt nốt những gì còn sót lại của gia tộc đã từng hai lần ngăn chặn kế hoạch của mình!
“Sao trò còn ở đây vậy, Zero?” Giọng nói cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ, đó là bà quản thư Meward. Một phụ nữ điệu đà có phần bóng bẩy. “Ta nghĩ rằng trò luôn sợ các tiết học của thầy Skane chứ?”
Tôi im lặng. Ánh mắt chùng xuống mệt mỏi, có lẽ mình nên đi đâu đó khác.
“Ta biết trò đang suy nghĩ gì, Zero.” Bà Meward nói tiếp.
“Vậy con đang nghĩ gì?” Tôi hỏi lại với vẻ khó chịu.
“Trò đang phân vân với những quyết định.”
Nếu là ai khác thì họ cũng sẽ nói vậy cả thôi.
“Chứng kiến những điều kinh khủng đó là một điều không hề dễ dàng gì cho một đứa bé như con.” Bà Meward ngồi xuống đối diện. “Nhìn vào kết quả của những lựa chọn trong quá khứ và chọn lựa con đường cho riêng mình. Hoặc chịu chung số phận như những kẻ ngu ngốc.”
Giá mà mọi quyết định đều dễ dàng như vậy, nhưng bà ấy nói đúng, bố John đã nhận kết quả của sự lựa chọn sai lầm. Tôi không có bất kì lựa chọn nào khác trong chuyện này, nếu có cách nào khác, ắt hẳn bố John đã không làm vậy. Nhưng tôi không muốn quyết định, ít nhất vào lúc này, tôi chưa thể nói với Kyra...
Tôi lặng lẽ đứng dậy cúi đầu chào bà quản thư và bước đi ra ngoài. Những cơn gió mát sà xuống làm dịu đi những suy tư đang nhảy múa trong tâm trí. Hít một hơi dài, tôi bước về phía khu phòng học cũ. Vẫn là nơi đó, cảnh tượng đó như mới chỉ diễn ra vài phút trước thôi, bố John đã cứu hai thằng ngốc có phần dũng cảm khi chạy tới đây để bảo vệ bạn của mình – Martin. Mẹ và Brian chỉ đơn giản là đứng đó mỉm cười vui vẻ... Giờ họ đã theo những cơn gió để lại giọt nước ấm nóng lăn dài trên gương mặt của tôi.
Tôi phải làm gì đây? Tôi mệt mỏi với những câu hỏi mà chẳng bao giờ biết sự thật, mệt mỏi với những lựa chọn...
“Xem ai đây nào.” Giọng nói cất lên quen thuộc tới nỗi bản thân chẳng cần quay cũng nhận ra đó là ai.
Fasmict cùng đám bạn của nó. Thế lực nhà Faust đang bành trướng mỗi lúc một lớn hơn, họ ngang nhiên nhắc tới Chúa tể một cách trìu mến. Và đám con cháu cũng vậy, chúng đều đang gây dựng một thế lực khác ngay trong trường. Thật tuyệt khi tôi lại được Fasmict quan tâm tới, vấn đề ở đây là, nó muốn hành hạ tôi hoặc hạ thấp cái giá trị vốn dĩ đã không có trong mắt nó từ trước tới giờ.
“Con trai của Thủ lĩnh dũng cảm nhất lịch sử, vinh hạnh của tôi.” Nó ra lệnh cho lũ bạn cúi mình chào một cách kiểu cách.
“Cậu muốn gì?” Tôi hỏi lại. Ánh mắt xoáy sâu vào từng đứa.
“Bình tĩnh nào.” Fasmict mỉm cười và tiến tới cạnh tôi. “Chỉ là thể hiện sự kính trọng với hình ảnh cao quý của gia đình cậu thôi mà.”
Tôi biết nó muốn nói tới điều gì. Nhưng lúc này tôi cần im lặng. Fasmict cao hơn tôi, mái tóc vàng bóng mượt vuốt ngược ra sau cùng bộ vest lịch lãm đang mặc nếu không phải vì thù địch thì có lẽ tôi đã không ngừng trầm trồ hâm mộ. Lũ bạn của nó phần lớn là những học sinh khóa trên, bọn chúng đang bu lấy quyền lực ảo tưởng.
“Tôi tự hỏi là cậu cảm thấy như thế nào sau ba năm thút thít trong phòng ngủ nhỏ bé của mình.” Fasmict buông lời giễu cợt. Nó lượn lờ qua lại quanh tôi như một con sói đang vờn miếng mồi ngon lành của mình. “Chắc đau khổ lắm, tôi được nghe bố mình nói rằng ngài John là một kẻ dũng cảm và rất căm ghét những kẻ như Chúa tể Slayveter. Vậy mà, ôi thôi, chính ông ta đã trở thành họ. Và sao nhỉ? Tự tay mình giết hại người vợ yêu quý. Đau lòng biết mấy...”
Kiềm chế nào, Zero, mày biết mình không làm được gì mà. Fasmict ngân dài những từ cuối một cách đầy cảm xúc làm tôi phát ói.
“Martin, chàng trai tội nghiệp, ôm mộng tưởng là thành viên của gia đình quý tộc, bao ước mơ hoài bão phải nằm lại dưới tay vị Thủ lĩnh mà anh chàng hâm mộ...”
Máu nóng trong tôi đang bốc lên ngùn ngụt… Zero, làm ơn… Tôi có thể nghe được tiếng tim đập dữ dội của mình, bàn tay phải đã nắm lại nãy giờ. Mọi thứ đang bị đè nén quá mức... Fasmict dừng lại và đặt bàn tay đáng ghét của nó lên vai.
“Biết gì không Zero.” Thằng nhóc mỉm cười. “Mày thậm chí còn không biết cô bạn gái xinh đẹp của mình cũng sẽ bỏ mày để tìm kiếm một tương lai vững chắc hơn ở nhà của tao.”
Ánh mắt tôi thay đổi một cách đáng sợ, thằng Fasmict kêu lên đau đớn. Lỗ mũi nó tuôn ra máu tươi xối xả. Cảm xúc tỏa ra một cách mãnh liệt, tôi không tin, Kyra không bao giờ làm vậy. Fasmict bò dậy và phủi đi lớp bụi trên chiếc áo vest đắt tiền trước khi ra hiệu cho lũ bạn của mình dần tôi một trận. Toàn thân đau nhức không thể xua đi sự thổn thức trong lồng ngực… đó không phải là sự thật. Không bao giờ,...
“Dừng lại!” Một giọng nói vang lên khi Fasmict đang muốn tặng tôi một cú trả đũa nữa.
“Nó dám đấm vào mặt tôi!” Fasmict kêu lên.
“Thả cậu ấy ra đi, đủ rồi!” Viktor lạnh lùng đáp lại. Fasmict đẩy tôi ngã ra sau và bỏ đắc thắng.
Đôi mắt anh ta khẽ chùngxuống khi nhìn tôi và đưa bàn tay mình ra nhẹ nhàng. Giá như anh ta không phải là con của gia đình Faust, giá như anh ta không phải bạn thân của Martin hoặc giá như Kyra đừng xuất hiện phía sau lưng lúc đó, thì có lẽ tôi sẽ đáp lại bằng một sự biết ơn vô cùng… Tôi hất tay Viktor một cách lạnh lùng rồi tự mình đứng dậy.
“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh.” Tôi mỉm cười chua chát.
“Tôi biết lúc này sự thù hằn giữa hai gia đình…” Những lời nói của Viktor bị cái phủi tay của tôi chặn lại. Trông anh ta có vẻ khó xử.
“Đó không phải là điều khiến tôi quan tâm.” Tôi đáp lại. “Nếu không phiền thì tôi cần ở một mình lúc này.”
Viktor giữ tôi lại đầy thô bạo, nếu là trước đây thì có lẽ thằng nhóc đã thực sự sợ hãi. Nhưng không, tôi vẫn bình thản ném cho anh ta một cái nhìn khiêu khích.
“Có chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy, Zero?” Ánh mắt Viktor chứa đầy sự thương hại đáng ghét.
Tôi gằn từng từ một cách rõ ràng: “Tránh xa tôi ra!”
Máu nóng lại sôi lên một lần nữa, tôi đã hi vọng anh ta sẽ nghe lời và cùng Kyra bỏ đi. Nhưng phần nào đó, tôi mong muốn Kyra hãy ở lại nhiều hơn để xoa dịu mọi thứ như trước đây. Tốt hơn hết tôi nên tự làm dịu chính mình, cố gắng bước đi một lần nữa, nhưng cánh tay của Viktor tiếp tục giữ chặt tôi lại.
“Anh muốn gì?” Tôi hỏi lại và cố gắng kiềm chế để không làm gì ngu ngốc.
“Nói chuyện.” Viktor đáp.
Kyra vẫn im lặng, cô bạn đứng phía sau anh ta như thể trước mắt là một thứ nguy hiểm, hơi thở của tôi đang gấp gáp dần, lồng ngực bức bối, thực sự lúc này tôi muốn hét lên thật to hoặc đập phá một cái gì đó.
“Thôi được rồi, có vẻ như tôi sẽ không đi được nếu như không nghe anh nói.”
“Về chuyện của Martin, tôi biết cảm giác chúng ta đang giữ trong đầu.” Viktor nói, giọng anh ta nặng trĩu, tôi biết anh ta thực sự thân thiết với Martin. Nhưng lúc này đó không phải điều khiến tôi muốn trốn tránh cuộc trò chuyện này. “Nhưng đã gần 4 năm trôi qua rồi, đừng dằn vặt về chuyện đó nữa! Gia đình cậu đã làm mọi thứ để ngăn chặn cuộc chiến này…”
“Biết gì không, Viktor.” Tôi đã không thể giữ bản thân mình hơn được nữa. “Điều làm tôi cảm thấy buồn nhất là không được thấy gia đình cao quý của anh lúc đó vì thực sự, tôi đã muốn anh nằm xuống thế chỗ cho Martin đấy!”
Viktor đưa tay phải của mình ra cản Kyra lại khiến con quái vật trong người tôi gào rú phẫn nộ.
“Nói tiếp đi.” Viktor gằn giọng.
“Cút đi. Tôi không muốn thấy mặt hai người.” Tôi đáp trả và quay lưng bỏ đi một cách thô bạo.
“Phải rồi, Zero, cậu vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là kẻ thua cuộc.” Viktor mỉa mai. “Cậu thật thảm hại. Cậu nghĩ tôi không biết sự yếu đuối của cậu sau cái mặt nạ đó à, Zero. Không, cậu sai rồi! Hãy cứ chạy trốn đi. Thằng hèn!”
Phải, tôi là thằng hèn và tôi đang chạy trốn. Hai khóe mắt khẽ nóng lần nữa, tôi biết mình không thể bảo vệ được cô ấy. Tôi biết mình phải lựa chọn điều gì!
…Có tiếng ồn ào khiến tôi tỉnh giấc, tôi đang ở đâu thế này? Gương mặt áp xuống nền gạch trắng tinh lạnh lẽo, tiếng cười lanh lảnh lướt đi trong không khí như bủa vây lấy cơ thể. Đôi mắt mệt mỏi mở ra một cách khó khăn để nhận ra màu trắng bao phủ cả không gian rộng lớn. Tiếng ồn phát ra từ giọng nói của một chàng trai với sự tự tin và quen thuộc kì lạ.
“Ngươi nghĩ sao về điều này. Bất ngờ lắm đúng không ?”
Tôi không chắc mình biết con người này từ phía sau lưng, bộ đồ màu đen cùng mái tóc vàng óng nổi bật hẳn lên khung cảnh nơi này. Khói đen tỏa ra từ vật đang nằm dưới chân trái của anh ta đem tới một cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ.
“Việc tùy tiện vào đây là một hành động ngốc nghếch đấy.” Anh ta nói tiếp. “Đây là nhà của ta và những kẻ như ngươi không được chào đón. Cút đi, trước khi… Ồ, cậu ta tỉnh dậy rồi…”
Một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên gương mặt đẹp đẽ ấy hướng về phía tôi trước khi quay lại và ghé sát vào màn khói đen đó: “Cút đi, trước khi ta nổi giận, Shady…”
Bỗng căn phòng thay đổi theo hướng thẳng đứng khiến tôi rơi tự do vào khoảng không vô định để mặc cho những tiếng la hét vô vọng vang xa. Một mặt hồ trong xanh đã đỡ lấy cơ thể, trước khi tôi bật dậy trên chiếc giường ấm áp. Thì ra là mơ, một giấc mơ kì lạ.
Anh ta đã gọi thứ đó là Shady, Pig of Shadow. Anh ta là ai? Sao hắn lại có thể dễ dàng nằm dưới chân anh ta như vậy?... Và nơi đó là đâu?
Tôi đang ở trong phòng của mình tại nhà giáo sư Liston, chẳng còn những khung cảnh đẹp đẽ nữa, nó chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi. Đưa tay lên xoa xoa trán, tôi vẫn cảm thấy nhức nhối đôi chút, cố gắng nhớ lại một cách chán nản, kí ức đang trở nên trống rỗng, trừ việc đối mặt với Fasmict tại thư viện và tôi đã tặng cho khuôn mặt đẹp đẽ của nó một cú đấm.
Hít một hơi dài để bước ra khỏi giường và tiến vào phòng tắm, nước nóng khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều. Đưa tay xoa đi những vết mờ trên kính, xem nào, mọi thứ đều ổn, ít ra cái mặt này không bị tệ thêm nữa, tôi thở dài.
Dãy hành lang của khu nhà được thắp sáng bởi thứ ánh sáng mờ ảo khiến tôi đoán rằng trời đã tối hoặc cũng có thể là khuya lắm rồi. Bỗng tôi chao đảo bởi cơn lạnh buốt bất chợt ập tới, văng vẳng trong tâm trí là tiếng thì thầm dọa nạt của Thần chết.
“...Định… mệnh… của mi là... Câm mồm!”…Tôi giật mình tỉnh lại, mọi thứ biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một giọng nói nào đó đã ngăn chặn nó lại, nhưng đó là ai? Tôi bị điên rồi sao! Tôi cần Mordin-điên-khùng. Có lẽ ông ta sẽ có câu trả lời!
Ánh trăng soi rõ con đường Clander số 5 này, để tới nhà Mordin-điên-khùng, tôi sẽ phải băng qua hai con phố nữa, lão ta vẫn chẳng hề rời khỏi căn nhà rách đó sau khi cuộc chiến kết thúc. Và rõ ràng rằng, lão là người duy nhất còn sót lại của khu phố Clander số 7, tôi vẫn còn nhiều điều muốn hỏi lão. Với cái tính cách quái dị của Mordin, tôi có thể khẳng định rằng, không đơn giản lão chỉ là một người “đặc biệt”.
Thi thoảng một vài cơn gió nhẹ thoảng qua khiến sống lưng run lên đôi chút, bóng tối dường như đã trở nên thân thiết hơn trước đây, mặc dù vậy nó vẫn khiến trí tưởng tượng của tôi chẳng hề khá hơn. Bước đi mãi trong kí ức và suy nghĩ cho đến khi tiếng nhạc khủng khiếp, hỗn tạp vang lên. Ánh sáng từ căn nhà rách nát soi rõ một góc của con phố Clander số 7. Thực sự mà nói thì tiếng nhạc đáng sợ của lão đang khiến tôi cảm thấy an toàn hơn trong nấm mồ khổng lồ này, những âm thanh của cuộc chiến mới chỉ cách đây 3 năm thôi vẫn văng vẳng tại mọi ngóc ngách xung quanh… Bỗng cánh cửa bật ra, lão Mordin đứng đó nhìn tôi mỉm cười.
“Vào đi, con trai, ta đợi cậu nãy giờ.”
“Đợi tôi?” Tôi hỏi lại. “Sao ông biết tôi sẽ tới?”
Mordin không đáp, lão tránh qua một bên để tôi bước vào trong khi nhìn ngó xung quanh đôi chút. Không khác gì tưởng tượng cho lắm, vô số những chiếc radio đang được mở hết công suất, ánh sáng trong căn phòng khách dịu mát hơn, nó khiến đôi mắt khẽ xụp xuống mệt mỏi. Tôi nằm dài lên chiếc ghế nệm đã sờn rách của lão một cách thoải mái. Và lão hoàn toàn không có vẻ gì khó chịu về điều đó. Mordin đưa cho tôi chiếc cốc bằng kim loại đã móp méo với chất lỏng màu đỏ nhạt bốc hơi nghi ngút. Nó làm tôi nhớ tới loại rượu mà bố John đã uống trước đây.
“Thứ gì vậy?” Tôi khẽ nhăn mặt.
“Đừng lo, chỉ là một chút nước hoa quả thôi mà.” Mordin nhẹ nhàng đáp lại. “Tin ta đi, nó sẽ khiến cậu thấy dễ chịu lúc này.”
Tôi đưa lên nếm thử, ồ, không tệ, ngọt ngọt như rượu nho vậy, chỉ có điều chua hơn chút. Một luồng hơi nóng ấm áp lan ra trên khắp cơ thể ngay khi giọt nước cuối cùng được nuốt trôi, tay chân mềm nhũn ra sảng khoái. Tôi cảm thấy mình đang nhe răng cười một cách ngu ngốc. Mordin cũng cười đáp lại, trông lão thật hiền lành. Cảm giác tội lỗi đang dấy lên trong lòng tôi, lão đã từng bị coi là kẻ điên khùng, đáng ghét, nhưng giờ đây tại ngôi nhà này, tôi lại tìm được sự ấm áp và an toàn thực sự.
“Tôi có một câu hỏi được không, Mordin?” Tôi lên tiếng.
“Cứ tự nhiên, con trai.” Mordin chắt lưỡi. “Chẳng phải cậu đến đây vì những câu hỏi sao.”
“Phải rồi, giờ không phải lúc câu nệ điều gì,…” Tôi ngập ngừng đôi chút tới điều mình đang suy nghĩ. “…Tại sao ông luôn để thứ âm thanh khủng khiếp này quanh mình?”
“Tôi không nghĩ cậu sẽ hỏi điều này.”
“Vì sao?”
“Vì tôi nghĩ cậu sẽ đoán ra chứ.”
Tôi nhún vai. Có cả tá những lý do cho sự không bình thường này, nhưng lý do thật sự là gì thì chúa mới biết được.
“Tôi là một người ‘đặc biệt’.” Mordin phát ra từ đó một cách khá khó khăn. “Và vì thế nó cũng mang tới những điều không mong muốn.”
“Ý ông là, giống như bọn chúng đúng không?”
“Một mặt nào đó. Phải, nhưng tôi không hoàn thiện.”
“Như thế nào? Tôi đã thấy Shady ẩn hiện trong làn khói của chính hắn. Phải nói rằng hắn là thật đáng sợ. Lâu nay, tôi vẫn luôn thấy hắn trong các giấc mơ nữa….”
“Cậu vẫn gặp hắn trong các giấc mơ?”
“Phải, chỉ là những cơn ác mộng thôi mà.” Tôi đáp và đưa tay che một cái ngáp dài.
“Trong giấc mơ đó, cậu đã thấy gì nữa?” Mordin hỏi vồn vã. Thái độ của lão thật kì lạ.
“Ồ, thường thì tôi thấy mình luôn bị bao phủ bởi lạnh giá, rồi hắn bước tới nguyền rủa tôi rằng ‘Định mệnh của mi là cái chết’… nhưng…” Tôi ngừng lại đôi chút.
“Có chuyện gì vậy?” Mordin lên tiếng.
Tôi nhớ tới lời nguyền rủa văng vẳng bên tai mình bị chặn lại bởi giọng nói khác. Rồi chợt nhận ra mình đang nói chuyện gì thế này, như một người điên vậy. Tôi đến đây để hỏi Mordin những chuyện khác, không phải tìm kiếm một bác sĩ tâm lý. Cố gắng lục lại trong trí nhớ mơ hồ của mình, có gì đó không ổn. Những mảnh ghép rời rạc, chúng đan xen lẫn lộn, nhảy múa trước mắt . Tôi đưa tay lên trán, cảm giác nặng nề đó lại tới, nó đang cố quật ngã cơ thể để đưa tôi chìm vào miền kí ức xa xôi...
Tôi lại rơi mãi, xuyên qua làn nước trong xanh lúc trước, ngược về phía một khoảng không màu trắng sữa mềm mại. Tiếng ồn lại khiến tôi thức giấc lần nữa để thấy mình nằm trên nền gạch trắng lạnh giá. Một màn khói đen bao bọc những âm thanh đó ở bên trong, cảnh tượng quen thuộc mà tôi đã thấy từ rất lâu trước đây khi Shady tạo ra một đấu trường dành cho Victim trong khu rừng của trường WoodWorld. Nhưng lần này không có ai bị đánh bật ra cả, chỉ là những tiếng cười nói pha chút ngạo mạn vang vọng. Tôi đứng dậy và thận trọng bước lại gần để nghe được rõ hơn.
“Ta đã nghĩ ngươi khá hơn thế này cơ... Coi nào, ngươi đã thực sự nghiêm túc chưa đấy?...”
Tôi nhớ ra giọng nói đó, của cậu ta, người mà tôi đã nhìn thấy đang dẫm đạp lên Shady chính tại không gian kỳ lạ này. Lấy hết can đảm để tiến sát hơn chỗ màn khói và đi xuyên thẳng vào phía trong, cậu ta đang đứng đó, ngay chính giữa quả cầu khói này cùng nụ cười mỉa mai hiện rõ. Cái bóng của Shady lướt nhanh qua lại để vồ vập không khí một cách bất lực. Tôi chợt nhận ra mình có thể bắt kịp tốc độ của cả hai dễ dàng.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đôi khi Shady ngã dúi dụi về phía màn khói của mình chỉ bằng một cú đẩy vai nhẹ nhàng, đôi khi lại là một cú cốc đầu mạnh mẽ khiến hắn lún xuống nền đất. Shady không hề có ý dừng lại, hoặc... hắn không thể. Ngay lập tức, Pig of Shadow túm lấy tôi cảnh cáo: “Dừng lại!”
Nhưng kẻ lùi lại là Shady khi anh ta vẫn tiếp tục mỉm cười bước tới. Đó là một nụ cười đẹp đẽ pha lẫn đe dọa. Giơ bàn tay phải của mình về phía trước, gió bỗng nổi mạnh mẽ kéo tuột Shady về phía anh ta trước sự ngỡ ngàng của cả hai. Shady vùng vẫy tuyệt vọng trong bàn tay đang mỗi lúc một siết chặt lại của anh ta, tôi có thể thấy màn khói bị bóp méo một cách thô bạo.
“KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!” Hắn gào lên trước khi nổ tan thành từng mảnh.
Tôi há hốc mồm sợ hãi, không thể tin nổi, anh ta có thể giết Shady một cách dễ dàng như vậy sao! Nguồn áp lực khổng lồ khiến hơi thở trở nên gấp gáp, nặng nề, nhịp tim đập mạnh với mỗi bước chân anh ta tiến tới. Mọi thứ trở nên chao đảo và bàn tay anh ta một lần nữa hướng về phía trước mặt tôi.
“Ngủ ngon...”
…Tôi bật dậy sợ hãi nhìn quanh, vẫn là căn phòng ấm áp nhà lão Mordin.
Ôi, lại là một cơn ác mộng nữa, thật đáng sợ, hít một hơi dài để lấy lại trấn tĩnh, đầu óc trở nên váng vất, nôn nao bởi mùi tanh nồng bốc lên. Trái tim như ngừng đập, run rẩy đưa bàn tay mình lên cao, tôi đập mạnh lưng về phía kệ treo đài của lão Mordin. Chúng thấm đẫm máu đỏ tươi của thân xác đang nằm dài trên mặt thảm bẩn thỉu trước mặt.
Không, không, đây chắc chắn là một cơn ác mộng khác, đây không phải sự thật, tôi lao nhanh tới phòng vệ sinh rồi liên tục hất nước vào mặt với hi vọng sẽ tỉnh lại. Nhưng không, nước mắt tôi đang rơi, chuyện gì đang diễn ra thế này, tôi sợ. Nỗi lo sợ về chính mình đã trở thành một con quái vật giống như bố John. Nhưng từ khi nào?
Kí ức tiếp tục trống rỗng một cách khó hiểu, tôi cố lục lọi mọi thứ trong não một cách thô bạo. Mệt mỏi, sợ hãi, một lần nữa hất nước vào mặt đầy tuyệt vọng, không có gì thay đổi cả. Tôi vẫn ở đây, với thực tại đầy ám ảnh. Ngước lên nhìn chán nản để nhận ra trước mặt không phải là hình ảnh phản chiếu đơn thuần nữa, là chàng trai ấy, anh ta liên tục đập vào phía mặt bên kia của tấm gương. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi tiến tới và đưa tay chạm vào bề mặt lạnh lẽo. Anh ta ngừng gào thét trong im lặng rồi vội vã viết lên những chữ cái rời rạc.
“ C…….H………Ạ……….Y…….. Chạy!”
Cùng lúc đó căn nhà rách nát của lão Mordin rung lên dữ dội, tôi sợ hãi chạy về phía phòng khách và hướng ra ngoài trước khi há hốc mồm nhận ra mọi thứ lơ lửng trong không khí, nhấn chìm cả thành phố vào hỗn loạn. Đây không phải là thật! Tôi vẫn đang ở trong cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật nhất từ trước tới giờ. Làn khói đen quen thuộc bốc lên từ mặt đất, chúng mau chóng tụ lại vào nhau để tạo thành dáng vẻ của Thần chết. Pig of Shadow – Shady, hắn đứng đó tỏa ra luồng hơi lạnh lẽo, rút kiệt mọi sự sống mà hắn đi qua.
“Tới đây nào bé con.” Giọng nói vang lên văng vẳng trong tâm trí.
Tôi vụt chạy nhưng làn khói đen ấy đã kịp bao quanh lấy và nhấc bổng cả cơ thể về phía Shady. Từng luồng hơi lạnh phát ra len lỏi theo từng giác quan, chúng khiến tôi run lên bần bật.
“Chúng ta lại gặp nhau lần nữa.” Hắn mỉm cười. “Nhưng sẽ chẳng có ai có thể đứng giữa chúng ta đâu, bé con... Ta có thể cảm thấy được sự tuyệt vọng trong ngươi. Ngươi đang tự hỏi đây là đâu à?...”
Dường như hắn có thể nhìn thấy mọi điều tôi đang suy nghĩ, sự lạnh lẽo, nỗi sợ hãi đang chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể lúc này.
“… Thật khó có thể nói chính xác nơi đây là gì, bé con ạ. Nhưng ngươi có thể hiểu rằng, đây là nơi mọi thứ đều có thể trở thành sự thật, một nơi nào đó trong tâm trí yếu đuối của ngươi mà ta có thể bẻ gãy một cách dễ dàng. Đem tới những cơn ác mộng mỗi đêm, khiến ngươi ám ảnh bởi những lời lẽ chết chóc…”
“… Không, ta không hẳn là hắn đâu. Ta chỉ là một phần của Shady, ta cũng có những ý thức của riêng mình. Có thể nói trong số đám đồ đệ, Shady là kẻ duy nhất có sức mạnh này. Đúng vậy, ngay cả Chúa tể cũng nhận ra sự đặc biệt đó. Thậm chí ta có thể chiếm luôn cơ thể của ngươi, nếu cần…”
“… Tất nhiên rồi, ở đây ta có thể biết được từng kí ức của ngươi, và… phá nát nó. Xem nào có lẽ ngươi cần ta giúp đấy bé con, Chúa tể luôn muốn một đối thủ ngang tầm, còn ngươi – hậu duệ cuối cùng của dòng họ Gristendusd, thực sự mà nói thì rất đáng thất vọng. Nhưng không sao, ta sẽ giúp…”
Bị hất ngã ra sau một cú đau điếng, nhưng ít nhất lúc này tôi có thể thở một cách tự do. Với lồng ngực căng đầy không khí, tôi cố gắng gồng mình lên để xua đi cơn lạnh thấu xương. Trong lúc đó, những mảng xám kỳ lạ hiện ra từ làn khói của Shady.
“Ta tạm gọi nó là gương kí ức. Để xem nó chứa gì nào.”
Như cuộn băng phát ngược, mảnh gương đó hiện lên hình ảnh cuối cùng của Martin. Trái tim tôi đau nhói, sự hối hận trỗi dậy từng chút từng chút một.
“Đau lắm đúng không, để ta giúp ngươi cảm nhận nó chân thật nhất.”
Miếng gương vỡ nát phóng thẳng về phía tôi trong bàn tay đen đúa của hắn. Đưa tay lên che chắn trong tuyệt vọng, dòng chảy của ký ức đang dần trôi theo những vệt máu tươi ứa ra, ai đó làm ơn, cứu tôi…
Tấm gương thứ hai đục ngầu hơn nhiều. Nó phản chiếu hình ảnh của mẹ, bà đang đứng đó che chắn trong tuyệt vọng. Nước mắt lăn dài theo từng giây phút cuối cùng tôi cảm nhận được hơi thở của bà, và trào ra mạnh mẽ khi một lần nữa Shady bóp nát mảnh ký ức một cách thích thú trước khi ghim sâu thêm những nét vằn vện không bao giờ có thể lành lại.
Từng tấm gương tiếp theo vỡ nát trong tay Shady, từng mảnh ghép kí ức lạnh lùng đâm vào tôi như kẻ thù, từng dòng suy nghĩ bị tước đi trong vô thức. Cái lạnh từ Shady không còn là cái lạnh của xác thịt nữa, nó đã chuyển thành một phần của cơ thể. Sự lạnh lẽo, cô đơn và căm thù… Bỗng tấm gương trên tay Shady rực sáng, hơi ấm tỏa ra xoa dịu những vết thương đang chảy máu mỗi lúc một nhiều hơn, nó mang tới một thứ gì đó, tình yêu!
“Ồ, cội nguồn của sự yếu đuối.” Shady mỉm cười. Trước mắt hắn, hình ảnh của buổi khiêu vũ dạ hội mùa đông ngày ấy. Khoảnh khắc đẹp nhất chứng minh cho sự tự tin dần nảy nở trong tâm trí tôi. “Những thứ như vậy không nên tồn tại.”
Không được, tôi không thể để hắn làm vậy được!
Dùng hết sức mình gượng dậy trong đau đớn, ánh mắt tôi mờ dần, một vết cắt ở khóe mắt khiến mọi thứ xung quanh tôi đỏ dần lên. Ánh sáng đang lụi tắt dần trong cánh tay đen đúa của hắn.
Không, làm ơn, đừng,...
Nước mắt và máu của tôi hòa vào nhau, chúng tạo nên một điệu nhảy vô vọng trước khi tan biến vào nền đất lạnh lùng.
“KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng gào lên giận dữ không ngăn được Shady bóp nát khuôn mặt của Kyra và hất chúng về phía tôi. Những mảnh vỡ này lớn hơn bất kì những mảnh vỡ nào trước đó, chúng ghim thẳng tôi lên bức tường phía sau.
Không còn gì tồn tại trong tâm trí nữa, tất cả là sự thù hận!
Ánh mắt chết chóc xoáy sâu vào Shady, hắn sẽ phải gánh chịu những gì đã làm, hắn sẽ phải chết!
Gạt đi nỗi đau đớn đang phải gánh chịu, tôi đưa tay túm chặt mảnh gương cắm vào vai trái của mình và kéo mạnh nó ra. Những nỗi đau này không còn khiến tôi sợ hãi nữa!
“Một sức mạnh tuyệt vời đó, cậu bé.” Shady mỉa mai. “Lúc nào đó ta nghĩ ngươi sẽ cảm ơn ta về ngày hôm nay.”
Cơ thể nóng lên một cách đáng sợ, nó thiêu đốt những vết thương vằn vện, đốt cháy mọi cảm xúc mệt mỏi, thổi bùng lên nỗi căm thù dành cho những gì mà tôi phải chịu đựng. Khoảng không gian bé nhỏ bao quanh rung lên và rơi vào một trạng thái vô định. Và ngay khi mảnh gương cuối cùng được rút ra, con quái vật gầm lên giận dữ!
Nắm chặt hai tay mình lại, bỏ mặc toàn bộ những cảm xúc đơn thuần bị đốt cháy trong ngọn lửa mỗi lúc một lớn hơn. Trong khoảnh khắc diệu kỳ, đôi cánh trắng toát bất ngờ hiện ra từ phía sau lưng, cả cơ thể tôi bao trùm bởi lớp lông mượt mà cùng đôi mắt rực sáng ánh đỏ. Từng đợt đập cánh mạnh mẽ bùng lên cơn gió của thịnh nộ, thổi bay đi lớp ảo ảnh thành phố vào hư không để trả lại căn phòng màu trắng quen thuộc.
Shady vội vàng bỏ chạy nhưng hắn không thể nữa. Con quái vật lao tới với vận tốc không thể đo đếm được, nhưng trước khi những móng vuốt sắc lẹm ghim thẳng vào kẻ thù, thì một bàn tay nhỏ bé đã chặn đứng lại.
“Chưa phải lúc này, Zero!” Anh ta lại xuất hiện cùng nụ cười đầy tự tin và thỏa mãn. “Cậu ổn rồi. Ngừng lại đi!”
Với ngón tay chạm nhẹ vào trán, đầu óc tôi bỗng quay cuồng, mệt mỏi. Con quái vật rên lên ư ử. Cảm giác này thật khó chịu, chẳng còn một chút sức lực nào nữa, tôi chìm dần vào giấc ngủ say…
“Cậu ta sẽ là một thứ hoàn chỉnh nhất từ trước tới nay!” Một giọng nói vang lên phấn khích trong tiềm thức mơ hồ.
“Nó sẽ còn phải học hỏi rất nhiều trước khi kiểm soát được sức mạnh ấy.” Tiếng đáp lại chứa đầy sự mỉa mai. “Nhưng trước tiên tôi hi vọng nó có thể vượt qua được đã.”
…
“Có chuyện gì xảy ra vậy!”
Ai đó đang la hét.
“Tôi không biết, cậu ta đang phản ứng lại điều gì đó!”
“GIỮ CẬU TA Ở YÊN ĐÓ! NGAY!”
…
“Lùi lại, quá nguy hiểm, lùi lại ngay!”
Những hình ảnh mờ mịt của đám người đứng trước mặt tôi thật kỳ lạ, họ sợ hãi và thận trọng.
“Chúa ơi, tôi chưa bao giờ thấy thứ này trước đây!”
“Một phép màu?”
“Không, một con quái vật!... Chúng ta cần phải làm gì đó. Ngay!”
“Không! Đợi đã! cậu ta không hề có ý tấn công… Hãy kiên nhẫn!”
…
"Ôi không, chúng ta phải giết cái thứ này mau! Chúng ta thất bại rồi. Hết rồi..."
"Ông ấy nói đúng. Cô ấy là một trong những người mạnh nhất trong số chúng ta..."
"Không! Đây là hi vọng của thế giới này!"